[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 3 - Chương 156-160

Thiên Quan Tứ Phúc (天官赐福)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭)
...

Quyển 3: Bách Vô Cấm Kỵ


Chương 156: Núi Cao Đường Xa Hiệp Lộ Không Thông (2)

Hoa Thành trầm giọng nói: "Không. Là nhân gian."

Đúng là nhân gian. Bởi vì, vẽ chính giữa chính là phòng ốc, cây cối rậm rạp, một đám người bọn họ tất cả đều bị bao phủ bởi một biển lửa đầy dung nham. Mới vừa rồi Tạ Liên nhìn một màu đỏ đỏ kia, thì ra chính màu của lửa.

Phòng ốc cây cối bị thiêu cháy, gương mặt đám người bị lửa bao quanh vặn vẹo hết sức chân thật, bên tai Tạ Liên phảng phất có thể nghe thấy tiếng bọn họ gào thét chói tai. Mà ngọn núi cao, đỏ rực kia như một cái lò thiêu thật lớn, thật đáng sợ. Dung nham và lửa, tất cả đều là từ miệng ngọn núi này phun trào ra.

Tạ Liên nói: "Ý của bức tranh này chính là...... Núi lửa bùng nổ, Ô Dung bị diệt quốc?"

Hoa Thành nói: "Đúng mà cũng không đúng."

Tạ Liên hiểu rõ, nói: "Cách nói này không chính xác. Bởi vì đây chính là...... một giấc mơ."

Thảm kịch dưới nhân gian này hẳn là cảnh miêu tả trong mơ của Thái tử Ô Dung. Quanh thân Thái tử Ô Dung cùng tứ hộ pháp đều có kim quang, hẳn là lúc này bọn họ đã phi thăng. Mà Thái tử đang bị bóng đè tra tấn, cho nên nội dung cảnh vật, nét vẽ cùng màu sắc đều là có "hư" có "thật".

Nếu thần quan có pháp lực cao, có thiên phú dị bẩm thì có thể nhìn thấy một chút chuyện sau này, có thể ở trong mơ nhìn lén tương lai, gọi là đoán mộng. Không biết cảnh trong mơ của Thái tử Ô Dung có trở thành sự thật hay không? Ô Dung quốc có phải bị diệt vong như vậy?

Tạ Liên nói: "Bức tranh này nối tiếp bức tranh trước, nhất định có người muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì đó. Ta nghĩ, khi chúng ta đến gần "Đồng Lô" thì nhất định có thể giải thích được rất nhiều nghi vấn."

Đúng lúc này, Linh Văn nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Chư vị, có chuyện rồi, ta phải hỏi một chút, các ngươi có cảm thấy kỳ lạ hay không?"

Bùi Minh nói: " Kỳ lạ chỗ nào?"

Linh Văn nói: "Không biết có phải ta nhớ lầm hay không, nhưng mà hai vách núi này lần trước cũng ở gần như vậy sao?"

Mọi người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, khi bọn họ tiến vào, vách núi bên ngoài cách cửa sổ ước chừng khoảng một trượng, nhưng mà lúc này lại rất gần, giống như sắp dán vào đến nơi.

Tạ Liên bước qua xem xét, lại nghe được một trận "rắc rắc rắc" "cót két cót két", hình như là cây cối đất đá bị ép lại.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được, nói: "Sao lại thế này?"

Đất đá dưới chân rung lên, trần nhà cũng rung lắc một cách kịch liệt, một khối hai khối đá vụn ào ào rớt xuống. Bùi Minh nói: "Địa chấn?"

Vừa dứt lời, vách tường đã bị "uống cong" lại. Tạ Liên nói: "Không phải địa chấn! mà là......"

Mà là hai sườn núi đang muốn ép cái tòa thận điện Ô Dung này bẹp lại!

Không kịp giải thích, Tạ Liên quát: "Chạy mau!"

Không cần Tạ Liên nói, Bùi Minh một chân đá sụp một vách tường, mở ra một cánh cửa. Mọi người phá tường nhào ra, chạy về phía trước nhưng mà bọn họ vẫn còn ở trong điện Ô Dung, bởi vì tòa thần điện này rất sâu, ngoại trừ một tòa đại điện, phía sau còn có rất nhiều thiên điện, tiểu điện, hương phòng, đạo phòng vân vân, vì thế, mọi người chỉ có thể chạy thẳng một đường vừa chạy vừa phá tường làm cửa, lúc này có một võ thần giúp phá cửa chính là một đại ân đại đức. Nhưng mà, mới xuyên qua hai tòa tiểu điện, một khối đá cao bằng nửa người đột nhiên nện xuống kế chân Tạ Liên. Trần nhà bị văng mất, đá từ hai sườn núi rớt xuống như mưa!

Tiếng đá rơi ầm ầm càng ngày càng nhiều. Như lũ quét qua, trực tiếp đè bẹp nóc nhà, uy lực làm cho người ta sợ hãi vô cùng, còn may còn có một nóc nhà khác chống đỡ, hơn nữa thân thủ mọi người cũng không tồi, né rất đúng lúc. Chỉ có Hoa Thành là nhàn nhã nhất, Tạ Liên chạy vội qua, chợt nghe Hoa Thanh một bên nói: "Ca ca, qua đây không?"

Quay đầu nhìn lại, Hoa Thành đang theo sát bên người Tạ Liên, vững bước như bay, không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc dù đỏ, đứng dưới dù cười mỉm nhìn Tạ Liên. Mà những khối đá từ trên trời giáng xuống, Hoa Thành chỉ cần một tay bung dù, chẳng có một chút sợ hãi nào!

Tạ Liên lập tức trốn đến phía dưới dù của Hoa Thành, nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thật may còn có Tam Lang."

Hoa Thành cười, quan tâm nghiêng dù sang phía Tạ Liên một chút, nói: "Qua bên này chút."

Mặc dù đã nhiều lần như vậy nhưng Tạ Liên vẫn nhịn không được mà trong lòng rung động, nói: "Đệ cầm vậy có mệt hay không? Muốn ta cầm giúp không......"

Những người còn lại đang trốn điên cuồng, thấy bọn họ tình tình tứ tứ bên kia, đều chịu không nổi, mà nói: "Ê, thế này thật quá không công bằng mà!"

"Hoa Thành chủ liệu có còn dư chiếc dù nào không?!"

"Có thể mượn chỗ trốn một chút được không?!"

Hoa Thành cười nói: "Không có. Không được."

Trong tiếng kháng nghị của mọi người, Tạ Liên cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Ngọn núi này thật lạ!" Nói xong liền tính chuồn đi, Hoa Thành không nói gì mà ôm lấy Tạ Liên, vừa đi vừa thong dong giải thích, nói: "Ca ca nói đúng, núi này thật là lạ. Trong núi Đồng Lô có ba ngọn núi lớn, chia ra gọi là '"Lão", "Bệnh", "Tử", tuy rằng không khác gì mấy ngọn núi bình thường, nhưng vì chúng ở trong phạm vi núi Đồng Lô, cho nên, có người biến chúng thành dấu hiệu tiêu biểu của núi Đồng Lô."

Phía trên đá rơi điên cuồng, mà bầu không khí phía dưới lại hết sức hài hòa. Tạ Liên nói: "Thì ra là thế! Lần trước Dung Quảng ngụy trang thành ma đao đoạt mệnh cố tình ngăn chúng ta tiến về phía ngọn núi kia, chính là ba ngọn núi kỳ quái đó sao?"

Linh Văn bị xóc nảy trên lưng Bùi Túc, vậy mà ráng dỏng lên, nói: "Khó trách tòa thần điện Ô Dung xuất hiện ở cái "khe vực" quỷ dị như vậy, thật ra nó chọn địa điểm xuất hiện cũng không có gì là lạ, mà lạ chính là hai ngọn núi kia chủ động ép tới đây!"

Tạ Liên nói: "Bất quá, "Sinh Lão Bệnh Tử ", đã có 'Lão Bệnh Tử ', thế thì "Sinh" ở đâu?"

Hoa Thành nói: "Thật đáng tiếc, không có "Sinh". Ít nhất ta chưa thấy qua."

Tạ Liên nói: "Ý là không chừa đường sống sao? Thật đúng là tàn khốc!"

Ngay sau đó, Bán Nguyệt nói: "Vách núi bên cạnh hợp lại!"

Sau khi bọn họ mới vừa tiến vào khe vực, sơn đạo ước chừng rộng vài chục trượng, càng đi càng hẹp, khi đến trước cửa thần điện Ô Dung, con đường chỉ còn lại chừng mười trượng, mà bây giờ lại rộng không quá ba trượng, phòng ốc cùng vách tường đều bị ép đến nhăn dúm, mặc dù thần điện Ô Dung sử dụng những khối đá vô cùng cứng rắn xây dựng nên, nhưng chúng lại bị "kẹt" giữa hai bên vách núi, cũng không có cách nào chịu được lâu rốt cuộc cũng sẽ bị nghiền nát ra. Bùi Minh nói: "Trước sau đều không thông, phá phía trên tìm đường ra thôi! Đá rớt như lũ thế này cũng không sao, chỉ sợ chúng ta tất cả bị nó đè bẹp hết!"

Tạ Liên lại nói: "Không được! Bây giờ vẫn còn một căn phòng chắn lại, nếu đi lên phía trên thì không chừng hai ngọn núi này nó sẽ kẹp chúng ta lại như vậy thì xong đời!"

Lúc nói chuyện, hai bên càng ngày càng sát nhau, cọt kẹt cọt kẹt, chỗ mọi người trốn cũng không còn rộng quá hai trượng. Dưới tình huống như thế, Linh Văn vẫn không thể động đậy, nhịn không được nói: "Chư vị, có thể nghĩ nhanh ra biện pháp nào không? Nếu không được, có thể buông ta ra để ta tự tìm cách được không??? Ta không muốn bị kẹp chết như thế này đâu, cám ơn???"

Lửa cháy tới mông, làm sao mà dễ dàng nghĩ ra cách? Chỗ trốn càng ngày càng nhỏ lại, vừa đúng lúc chỉ rộng khoảng một người, Bùi Minh bỗng nhiên quát một tiếng, nhảy một phát lên. Hai tay chống lên vách núi bên trái, hai chân chống lên vách bên phải, cả người biến thành một cây " giằm ", kẹt giữa hai vách núi, nói: "Cho dù bị kẹp chết, ta con mẹ nó cũng không muốn bị kẹp chết như thế này. Ta chống vậy trước, các ngươi nghĩ cách mau lên!"

"......"

Mọi người đều bị chiêu này của Bùi minh làm cho chấn kinh, Linh Văn miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên, nói: "Lão Bùi, thiệt là oai!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Khách khí!"

Năng lực của võ thần quả không cần nhiều lời, hai ngọn núi kia còn đang tới gần, nhưng tựa hồ bị Bùi Minh kẹt ở giữa, lâm vào cục diện bế tắc. Nhưng chiêu này hao hết toàn bộ pháp lực của Bùi Minh, khẳng định không trụ được bao lâu, Tạ Liên đang cố gắng tìm cách, thì thấy hai ngọn núi bắt đầu chiếm thượng phong, ép đầu gối Bùi Minh co lại. Thấy tình thế không tốt, Bùi Túc nói: "đến đây, tướng quân ta..giúp ngươi..!" Một tay đem Linh Văn ném cho Bán Nguyệt, cùng gia nhập với Bùi Minh. Nhưng Bùi Túc trước mắt chỉ là người thường, lấy đâu ra thần lực? Cẩm Y Tiên trong người Linh Văn thật ra có thể, bất quá nó lại quá mức nguy hiểm, thả ra chỉ sợ đổ thêm dầu vào lửa, tương đương với việc rớt vào hang sói còn gặp thêm rắn độc. Vì thế, Bán Nguyệt ném Linh Văn xuống, nói: "Ta cũng đến đây......"

Nhưng mà, nàng dù sao cũng chỉ là thân hình một tiểu cô nương, tay chân cũng chẳng dài bằng hai gã nam nhân, người có một mẩu, đạp cũng không tới vách núi, đành phải truyền pháp lực sang cho Bùi Túc, Bùi Túc lúc này mới cùng Bùi Minh chậm rãi duỗi thẳng đầu gối. Hai người dồn hết sức lực, trên mặt đỏ gay, gân xanh nổi đầy, mà người có pháp lực mạnh nhất là Hoa Thành giờ phút này lại chỉ che dù đứng bàng quang, một chút cũng không giúp. Đột nhiên, Tạ Liên nện một quyền vào lòng bàn tay mình, nói: "Có! Có có có!"

Có biện pháp! Tạ Liên nói: "Nếu phía nào cũng đi không được vậy thì chúng ta đi xuống phía dưới vậy! Chúng ta đào cái một cái hang trốn đã!"

Linh Văn lập tức nói: "Ý kiến hay! Thỉnh ngài bây giờ bắt đầu liền đi!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Cái kia...... Phiền ngươi...... Nhanh lên......!!!"

Tạ Liên nói: "Được được được!" Tạ Liên đã sớm dùng Phương Tâm điên cuồng đào trên mặt đất một cái hang, đất đá văng tứ tung cả lên. Hoa Thành ở một bên cho che dù giúp, nhưng cũng không giúp đỡ, ngược lại còn khuyên nhủ: "Ca ca, đừng đào nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."


Mọi người nhịn không được, đều nói: "Hoa Thành chủ!!!"

Hoa Thành nói: "A? Kêu ta làm gì?"

Linh Văn nằm nhoài trên mặt đất, nói: "Hoa Thành chủ, ngài cùng Thái Tử điện hạ cũng ở đây, liệu có thể leo lên kia giúp một tay được không? Tất cả mọi người đều không muốn bị đá đè cho bẹp hết đâu." Còn dám không có mặt mũi mà nói: Leo lên kia dạng tay dạng chân cản hai vách núi lại? Tạ Liên tuy rằng sốt ruột, nhưng vẫn tin tưởng bản thân, vừa đào vừa nói: "Tam Lang, có phải đệ không có biện pháp phải không?"

Hoa Thành cười nói: "Ca ca cứ chờ đó, không cần huynh ra tay, một lát nữa là xong thôi."

Trước mắt lửa cháy đến mông, tuy rằng mọi người đều cảm thấy Hoa Thành có biện pháp, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy mông đang bị bỏng muốn chết. Linh Văn lại muốn nói, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Tiếng gì vậy?"

Đá từ trên trời rớt xuống ầm ầm, lại xuất hiện một tiếng kỳ quái gì đó, đang tới rất gần. Rắc rắc! Rắc rắc rắc! Cực nhanh cực nhanh, càng ngày càng gần, hơn nữa Tạ Liên cảm thấy tiếng này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, liền dừng tay đào hang, nói: "Này...... Này chẳng lẽ là?!"

Vừa dứt lời, bên cạnh chân đột nhiên sụp một cái, lộ ra một cái động đen thùi đủ chỗ cho hai người đứng. Trong động, một cái đầu xẻng dương lên, phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết!

Xẻng pháp bảo của Địa Sư!

Cái xẻng kia sáng lên một cái liền rút về trong động. Hoa Thành nói: "Đã muộn rồi, đã đuổi kịp. Đi thôi."

Tạ Liên không nói hai lời nắm Linh Văn ném vào, sau đó là Bán Nguyệt cùng Bùi Túc, Bùi Minh. Cái " giằm " không còn kẹt giữa hai ngọn núi, nó liền tăng tốc ép chặt lại, Hoa Thành ôm ngang Tạ Liên, nói: "Đi mau!" Tạ Liên ôm lấy vai Hoa Thành, nhảy vào địa đạo bên trong. Tạ Liên chỉ cảm thấy đập vào mắt là mảnh tối đen, ngay sau đó, phía trên vang lên một tiếng vang lớn. Hai ngọn núi lớn, rốt cuộc đụng vào nhau!

Nếu bây giờ họ còn ở phía trên, khẳng định đã bị nghiền thành thịt băm rồi.

Đợi định hồn lại, trong bóng đêm cháy lên hai ngọn lửa nho nhỏ. Tạ Liên nhìn bọn họ giờ phút này đang ở địa đạo, không chật không hẹp, chỉnh chỉnh tề tề, không hổ là xẻng pháp bảo của Địa Sư đào ra. Nhìn người đi trước quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở dốc. Hoa Thành buông lỏng eo Tạ Liên ra, Tạ Liên cũng vô ý thức bỏ tay đang khoát lên vai Hoa Thành, nhìn kẻ vận áo đen đang cầm xẻng đằng trước.


Kẻ kia cũng thở dốc, chọt chọt cái xẻng, xong đưa tay quẹt mồ hôi lạnh. Tạ Liên đến gần vài bước, tinh tế đánh giá. Người này nhìn qua là một thanh niên sạch sẽ gọn gàng, tuấn tú, tướng mạo ít nhất cũng được bảy phần, chỉ là, lại không cảm nhận được cảm tình gì. Có lẽ, đây là loại người mà cảm giác tồn tại của họ rất mơ hồ.

Tạ Liên bước đến trước người hắn, kẻ vận áo đen kia ngẩng đầu, nói: "Thái tử điện......"

Không đợi hắn nói xong, Tạ Liên đã bắt lấy mạch của hắn, nói: "Phong Sư đại nhân ở đâu?"

Hắn sửng sốt, nói: "A? Này...... Này ta cũng không biết."

Tạ Liên thở hắt ra, nghiêm nghị nói: "Hắc Thủy các hạ hà tất lại diễn trò? Ngài báo thù là việc của ngài, ta khó mà xen vào, nhưng Phong Sư đại nhân cùng ngài tốt xấu gì cũng có một đoạn giao tình, mong rằng......"

Lúc này, Linh Văn xen vào: "Hắc Thủy? Thái Tử điện hạ, ngươi vì sao cho rằng hắn là Hắc Thủy? Khuôn mặt cũng không giống nhau mà."

Tạ Liên quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Bởi vì hắn cầm cái xẻng pháp bảo. Hơn nữa, chư vị không học qua quá trình dịch dung hay sao? Khuôn mặt này vô cùng bình thường, chớp mắt qua đi sẽ không nhớ, tất nhiên là một khuôn mặt giả."

Lúc trước đã nói qua phương pháp dịch dụng, mà khuôn mặt của kẻ vận áo đen trước mắt, hết sức phù hợp với tiêu chí đặc biệt khi dịch dung: một khuôn mặt bình thường.

Thậm chí nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn một canh giờ, ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ hoàn toàn quên béng rằng hắn trông như thế nào, chẳng phải tuyệt đối là một khuôn mặt giả hoàn hảo sao?

"......"

Nhưng mà, sau một lúc lâu, kẻ vận áo đen kia nói: "Thực xin lỗi, Thái Tử điện hạ, nhưng mà, ta...... Ta, quả thực là lớn lên đã như vậy."

"......"

Hoa Thành cũng đã đi tới, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ca ca, người này thật sự không phải Hắc Thủy."

"......"???

Hoa Thành nói: "Khuôn mặt này là khuôn mặt thật của hắn."

Thì ra, đây chính là một khuôn mặt của người qua đường khuôn mặt trời sinh chân chính!

Tạ Liên che lại trán, lát sau, hai tay đặt trước ngực, hơi hơi khom người nói: "...... Thực xin lỗi."

Tạ Liên cư nhiên chắc chắn như vậy, làm trò hề trước mặt người khác, dám nói người khác khuôn mặt quá ư bình thường, mất mặt không chịu được. Không còn cách nào khác, bởi vì khuôn mặt này, thật sự là một khuôn mặt quá tiêu chuẩn......

Kẻ vận áo đen cũng hết sức xấu hổ, xua tay nói: "Không sao không sao, từ lâu đã quen rồi ......"


Linh Văn nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, lần này may nhờ có ngươi."
.
.
.

Chương 157: Núi Cao Đường Xa Hiệp Lộ Không Thông (3)

Nghe thấy xưng hô này, Tạ Liên ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới người thanh niên có giọng nói có chút quen thuộc kia, hẳn là đã nghe qua vài lần, tiếp theo liền đưa mắt nhìn xuống cổ tay người này. Tuy rằng cổ tay bị tay áo che khuất, nhưng Tạ Liên cũng có thể khẳng định dưới tay áo nhất định giấu một xiềng chú.

Bùi Minh cũng đứng lên, tiến đến một bước xác nhận thân phận của người mặc áo đen này: "Dẫn Ngọc điện hạ? Thật đúng rồi. Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này. Ngươi đây là......"

Dẫn Ngọc đưa ngón tay gãi gãi mũi, chào hỏi lại, nói: "Linh Văn chân quân, Bùi tướng quân, tiểu Bùi tướng quân."

Đột nhiên, một giọng nói hừ hừ vang lên: "Dẫn Ngọc? Hế, có phải chính là cái tên bị chính sư đệ mình đánh cho thất bại thảm hại không? Bị giáng không nói, còn sa đọa đến nỗi đi làm thuộc hạ cho Quỷ Vương, còn bày đặt so sánh với Quyền Nhất Chân ư, ngươi hồ đồ đến nỗi đần luôn rồi, đồ kém cỏi như thế mà lại là sư huynh của hắn......"

Giọng nói này đúng là của Dung Quảng ở trong bình vọng ra. Bùi Túc lập tức dán một lá bùa lên bình làm hắn câm miệng lại.

Tuy rằng, làm việc cho Quân Ngô là hồ đồ, làm việc cho Hoa Thành chủ cũng là hồ đồ, cũng không có gì khác nhau, nhưng năm xưa làm vì thần quan, nay làm vì quỷ, trước mắt bỗng có nhiều đồng liêu xuất hiện đứng chung một chỗ như vậy, bầu không khí tràn ngập xấu hổ. Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì, vì thế Dẫn Ngọc đành phải yên lặng xoay người, tiếp tục dùng xẻng đào hang động.

Mọi người một bên đào, một bên đi theo phía trước, Bùi Minh bỗng có chút nhớ vị tiểu bằng hữu của mình, nói: "Hoa Thành chủ quả nhiên có liên hệ với Hắc Thủy Huyền Quỷ. Nhớ lúc trước ta có hỏi Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ còn giải vây giùm các hạ, nói rằng các hạ cùng vị Hắc Thủy Huyền Quỷ không thân, nhất định không biết tung tích của hắn. Nếu các hạ đã lấy được Xẻng của Địa Sư, có thể phiền các hạ thông báo cho Huyền Quỷ một tiếng, nếu hắn chưa giết Thanh Huyền, liệu hắn có thể thả Thanh Huyền về hay không?"

Hoa Thành lại nói: "Ta quả thật không biết tung tích của Hắc Thủy."

"Thế cái Xẻng kia làm sao các hạ có được?"

Hoa Thành nhướng mày nói: "Ta nhặt được."

"......"

Hoa Thành chính là đúng lý hợp tình không thừa nhận, người ta cũng không làm gì được, huống chi thế cục trước mắt này, mọi người vẫn còn đang nhờ vào Hoa Thành, Bùi Minh đành phải nói: "Thôi được rồi. Hoa Thành chủ vận khí thật tốt, thuận tay cũng có thể nhặt được pháp bảo."

Linh Văn đang bị Bùi Túc khiêng trên vai, quen miệng tính nói: "Cái này là bảo vật của thần quan trên Thượng thiên đình, Hoa Thành chủ có phải nên hoàn trả......" Còn chưa nói xong mới phát hiện bây giờ mình chẳng còn đảm nhiệm chức vụ gì ở Thượng thiên đình nữa, cho nên không cần phải đi đòi nợ giùm, đành ngậm miệng lại.

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, còn đang suy nghĩ có nên lén hỏi một câu hay không, liền nghe Hoa Thành thấp giọng nói bên tai chỉ có mình Tạ Liên nghe được: "Hắc Thủy vứt đi đấy. Trên đường trốn chạy hắn không thèm giả trang thành Địa Sư nữa thì liền vứt bỏ Xẻng ở Chợ quỷ. Trước khi vào núi Đồng Lô đệ nghĩ có khi sẽ cần xài đến, liền phái người quay về lấy."

Tạ Liên nói: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng có thể biết được tung tích Phong Sư đại nhân ở đâu...... Xẻng pháp bảo xuất hiện quả đúng lúc, quả là Tam Lang suy xét thật chu toàn, tính toán rất tài tình."

Hoa Thành nói: "Năm đó bị ngọn núi này truy đuổi đến đường cùng cho nên đệ nhớ rất rõ."

Tạ Liên nhịn không được mà tưởng tượng một chút, lúc trước, khi vào núi Đồng Lô, Hoa Thành cũng chỉ là một nhân vật mới, thật muốn nhìn lúc ấy Hoa Thành trông như thế nào. Vừa nói xong, trong bóng đêm lại sáng lên chút ánh sáng bạc là từ những con bướm bạc kia phát ra, chiếu sáng lối đi. Tạ Liên nâng một con bướm lên, nhìn phía trên, nói: "Ngọn núi này rốt cuộc là thứ gì thế? Vì sao muốn tấn công chúng ta?"

Hoa Thành nói: "Khó có thể nói nó là thứ gì. Lúc đệ tới thì nó đã tồn tại rất lâu. Hơn nữa chúng nó không chỉ tấn công chúng ta, mà còn đối với những ai bước vào núi Đồng Lô, chúng nó đều sẽ chặn lại. Chặn không được thì liền tấn công."

Tạ Liên nói: "Nếu nói như thế, thì mục đích của nó cũng giống như chúng ta. Trước mắt Vũ Sư đại nhân cùng Kỳ Anh điện hạ cũng đều ở trong núi Đồng Lô, hy vọng bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Dẫn Ngọc vẫn luôn miệt mài đào đất tìm đường, nghe Tạ Liên nhắc đến Quyền Nhất Chân thì động tác hơi chậm lại một chút. Tạ Liên thấy được liền liếc mắt nhìn một cái, nhớ tới lúc trước khi hắn mang mặt nạ có gặp Quyền Nhất Chân, khi đó, Dẫn Ngọc cứ giả vờ như hoàn toàn không quen biết Quyền Nhất Chân, nếu Quyền Nhất Chân biết được người đứng trước mặt chính là sư huynh hắn thì sẽ như thế nào?

Linh Văn nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, Kỳ Anh nhờ ta giúp tìm ngươi rất lâu, vì sao ngươi mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có?"

Dẫn Ngọc dừng lại một chút, nói: "Thật ..thật sao?"

Linh Văn nói: "Đúng vậy. Hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện Cẩm Y Tiên lúc trước là có hiểu lầm với ngươi, muốn nghe ngươi giải thích, cũng muốn giúp ngươi giải thích với người khác"

Dẫn Ngọc không nói, chỉ thở dài, đào càng mạnh thêm. Tạ Liên thầm nghĩ: "Hắn không muốn nói tiếp chuyện này nữa."

Linh Văn cũng là người thông minh, nghe liền hiểu, rồi im miệng không nói nữa. Dẫn Ngọc tập trung đào đường, không biết qua bao lâu, mới nói: "Thành chủ, Thái Tử điện hạ, chúng ta đã đi dưới mặt đất gần ba mươi dặm, tiếp tục đào nữa sao?"

Xẻng kia đào đất nhanh như gió, đất đá chỉ như miếng đậu hũ đối với nó, hơn nữa mục đích của đoàn người là chạy trốn cho nên chạy nhanh còn hơn trên mặt đất, cư nhiên chạy một phát xa tới ba mươi dặm. Tạ Liên nghe hắn hỏi thêm tên mình, cảm thấy kỳ lạ, nói: "Ngươi không cần hỏi ý ta ."

Hoa Thành nói: "Hỏi ai cũng vậy. Ca ca cảm thấy như thế nào?"

Tạ Liên nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta bị ngọn núi quỷ kia ép đến đây có thể đã ra khỏi khe vực, ba mươi dặm hẳn là đã đủ xa. Dưới đất không khí lưu thông không đủ, càng đào xuống chỉ sợ lát nữa chúng ta sẽ bất tỉnh hết, đào lên phía trên đi."

Dẫn Ngọc đáp: "Vâng!" Lập tức thay đổi phương hướng, đào lên phía trên, thậm chí còn lấp ra được một bậc thang. Tạ Liên thầm nghĩ: "Người này làm trợ thủ quả không tồi, tay chân nhanh nhẹn, không một câu vô nghĩa."


Mọi người đi theo phía sau Dẫn Ngọc, đi qua mấy chục bậc thang, bỗng nhiên, Tạ Liên cảm giác dưới chân dẫm lên một thứ cứng cứng, không giống đá cũng không giống bùn, cúi đầu ngồi xổm xuống, lấy tay đào lên liền nhăn mày lại. Hoa Thành thấy vậy, nói: "Ca ca, đừng nhúc nhích!" Nhưng mà đã muộn, lúc Tạ Liên đứng dậy, tay trái cầm bộ xương khô, tay phải cũng cầm bộ xương khô, nói: "Chư vị, có chút vấn đề. Chúng ta có phải đã đào tới một bãi tha ma rồi không?"

Mà Bùi Minh cũng từ một bên vách tường rút ra một cây xương đùi, thở dài: "Phải không đó. Nhìn cái bộ xương này lúc sinh thời hẳn là một tuyệt sắc giai nhân có cặp chân thon dài, chôn tại đây, thật khiến người ta tiếc thương."

Hoa Thành nói: "Thật đáng tiếc. Chân dài là thật nhưng mà là xương của nam nhân."

Bùi Minh vừa nghe không phải của nữ nhân thì hứng thú liền tuột dốc, đem cây xương đùi kia quẳng đi. Hoa Thành lại nói: "Chính xác mà nói, là quỷ biến hình thành xương nam nhân, cho nên, trên đó nhất định có thi độc."

Bùi Minh mở bàn tay ra, quả nhiên, hai tay cầm cây xương vừa rồi xuất hiện thi khí màu xanh.

Linh Văn nói: "Ngươi có thể tự lo cho bàn tay ngươi không được sao. Được hay không?"

Bùi Túc nói: "Thi, độc không sao. Tướng ..quân là thần quan, lát nữa.. sẽ..khỏi!"

Nói thật, cây xương đùi kia chẳng những thon dài, mà còn rất rắn chắc, vẫy vẫy vài có còn thể tạo ra gió, Bùi Minh vẫn nhặt nó lên, ở phía cuối xương còn có mảnh vải bọc lại làm tay cầm, xem ra tính dùng nó làm vũ khí, nói: "Thái Tử điện hạ sao ngươi cầm hai cái đầu kia lại không có việc gì thế?"

Tạ Liên nhẹ nhàng buông hai bộ xương khô xuống, chìa hai tay ra cho mọi người xem. Thì ra, hai lòng bàn tay cũng đầy màu xanh, nhưng chúng nhanh chóng biến mất. Tạ Liên nói: "Thật không dám giấu diếm. Ta trúng thi độc vô số lần, ít nhất một nghìn lần, cho nên bây giờ đã hoàn toàn miễn nhiễm với mấy cái này, mấy thứ thi độc này vẫn còn nhẹ, không làm được gì ......"

Nghe xong lời này, mọi người đều hơi buồn cười. Hoa Thành lại hình như không cao hứng cho lắm, đi qua dẫm nát hai cái bộ xương kia.

Tạ Liên vốn dĩ còn rất an tâm, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh "Rắc rắc" thô bạo thậm chí là hung ác vang lên, Tạ Liên cũng mẫn cảm thấy Hoa Thành không vui cho lắm. Muốn hỏi một chút sao lại thế này, nhưng lại ngại miệng cảm thấy chính mình là nguyên nhân gây ra chuyện này cho nên đành lặng im.

Lát sau chỉ nghe Hoa Thành lãnh đạm nói: "Đào gì mà lâu vậy?"

Địa đạo này cách nhiều nhất chỉ có hai trượng, cho dù có cách xa một chút nhưng cũng không đến nỗi đào lâu như thế. Dẫn Ngọc nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ ...... Từ từ, tới rồi, thông rồi!"

Hoa Thành mới vừa hỏi xong, thì đã đào thông, Dẫn Ngọc dùng đầu xẻng đục một lỗ thông ra, dẫn đầu nhảy ra, nói: "Chúng ta ra tới......?"

Mọi người bò ra ngoài, nhưng mà sau khi chân đạp lên "mặt đất" thì cảm thấy rất kỳ quái. Bùi Minh nói: "Đây là trở lại mặt đất sao? Không phải đâu. Chỗ nào vậy?"

Nơi bọn họ bước ra, tuyệt đối không phải mặt đất. Bởi vì, ánh sáng hết sức ảm đạm.

Linh Văn nói: "Mới vừa rồi vẫn là ban ngày, không lý do gì nhanh như vậy mà trời đã tối rồi." Mấy con bướm bạc mang theo ánh sáng bay ra. Mọi người rốt cuộc thấy rõ trước mắt đây là chỗ nào.

Đây là một sơn động khá lớn. Trống trơn rỗng toác, chóp đỉnh cực kỳ cao và rộng, giống như một bầu trời đen. Bốn phương tám hướng có vô số động nhỏ, mỗi động lại thông theo từng hướng khác nhau. Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Chỗ này là do người làm hay là tự nhiên mà có?"

Hoa Thành ôm cánh tay nhìn thoáng qua, nói: "Tự nhiên mà có."

Mặc dù Hoa Thành vẫn như cũ hỏi gì đáp nấy, nhưng Tạ Liên vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Hoa Thành lại nói: "Vừa rồi đào qua hướng này, phía trên vừa vặn chính là ngọn núi quỷ kia. Đã đào vào bên trong núi rồi."

Tạ Liên gật đầu nói: "Thì ra là thế. Chúng ta nhanh tìm lối ra ngoài đi."

Bùi Túc nói: "Nhưng, mà... đi. hướng nào?"

Vấn đề này khó trả lời. Ngoại trừ những tiểu động người chui không lọt thì còn lại cũng còn khoảng bảy tám cái có thể đi vào. Tạ Liên ôm cánh tay suy tư, Bùi Túc nói: "Chia.. tổ..hành, động? Vậy là..nhanh nhất."

Tạ Liên buông cánh tay, nói: "Không cần. chia nhau ra là điều tối kỵ, vạn nhất có thứ gì đó núp ở trong tối thì sẽ dễ dàng bị tấn công. Thà rằng chậm một chút nhưng có thể tìm ra con đường chính xác, cũng không cần phân tán lực lượng."

Bùi Minh trong tay cầm cái cây xương đùi kia làm thành vũ khí mới, cầm riết thành nghiện, huơ huơ nói: "Vậy cùng nhau hành động đi, đi bên này trước."

Vì thế, mọi người chọn một con đường, đồng loạt hành động. Hoa Thành cùng Tạ Liên đi đầu. Yên lặng đi được một lát, Tạ Liên thử nhỏ giọng dò nói: "Tam Lang?"

Vẻ mặt Hoa Thành đã hòa hoãn trở lại, nói: "Ca ca muốn hỏi gì sao?"

Tạ Liên chỉ muốn hỏi Hoa Thành có phải vừa rồi có chút tức giận không, nhưng lại thuận miệng nói: "Không có gì...... sơn động này quanh co khúc khuỷu giống như đoạn ruột vậy, đi xong có chút choáng đầu."

Hoa Thành nghe xong, lập tức nói: "Muốn nghỉ một chút hay không?"

Hoa Thành dường như không nói giỡn. Tạ Liên vội nói: "Không cần không cần."

Phía sau Bùi Minh nói: "Ta không nghe lầm chớ, Thái Tử điện hạ, ngươi đi đường mà còn choáng đầu à?"

"......"

Tạ Liên cũng cảm giác câu nói thuận miệng vừa nãy chỉ là nói bừa nên có chút mất mặt, giống như không tìm được gì giải thích, làm bộ không nghe Bùi Minh nói, nghiêm nghị nói: "Chư vị phía sau nhất định phải theo sát, sơn động này có nhiều chỗ rẽ, dễ xảy ra chuyện......"

Đang nói thì quay đầu nhìn lại, cả người ngây ra, bắt lấy Hoa Thành, nói: "Tam Lang!"

Hoa Thành nói: "sao thế?" Liền quay đầu lại, sắc mặt đanh thêm.

Phía sau bọn họ cư nhiên không có một bóng người!

Mới vừa rồi, Bùi Minh còn ở phía sau cách đó không xa chế giễu Tạ Liên, mà bây giờ, trong sơn động u ám lại trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hoa Thành lập tức ôm lấy vai Tạ Liên, trầm giọng nói: "Ca ca, ở cạnh bên ta, đừng đi đâu hết."

Tạ Liên cũng ngừng thở, ngưng thần đề phòng, nói: "Trong núi có thứ gì đang núp sao?"

Hoa Thành nói: "Không có. Nhưng mà, không có mới đáng sợ."

Nói thế này, có một thứ thần không biết quỷ không hay mà tới gần bọn họ, hơn nữa còn bắt mọi người đi!
.
.
.

Chương 158: Sinh Cùng Huyệt Vào Đất Không Vì An

Tạ Liên nhẹ giọng nói: "Nếu nói như thế, thứ đó cũng không có khả năng lén tới phía sau chúng ta mà không hề phát ra tiếng động chứ." Nếu Tạ Liên không tin vào thị lực mình thì ít nhất Tạ Liên cũng tin vào Hoa Thành. Huống chi, nói thật ra đối với trực giác đoán được nguy hiểm thì Tạ Liên hoàn toàn tin vào chính mình. Hoa Thành nói: "Quay về nhìn thử xem."

Hai người sóng vai quay về con đường cũ, rẽ bên này rẽ bên kia lòng vòng một hồi thì dừng bước. Cũng không phải bọn họ muốn dừng lại mà là không có đường để đi. Lúc bọn họ bước vào trong sơn động thì có bảy tám cái động nhỏ nhưng chỉ có một con đường đi mà lúc này bỗng xuất hiện nhiều vách đá lạnh như băng!

Hai người mặt không đổi sắc. Tạ Liên nói: "Đây là do pháp thuật biến ra hay là thật vậy?"

Một con bướm bạc từ từ bay tới vách đá gập ghềnh đậu lên, không có gì bất thường liền bay trở về. Hoa Thành nói: "Là thật."

Tạ Liên gật gật đầu, nói: "Vậy thực khó giải quyết."

Quỷ đả tường, rất thường thấy, chúng có hai loại: Loại một, làm cho người khác bị ảo giác. Chính là khiến cho người ta nghĩ rằng ở đây có vách tường ngăn lại, nhưng kỳ thật không có, chỉ là ảo giác thôi. Loại này cũng dễ giải trừ, cứ trực tiếp sờ lên vách tường đó, nếu không nữa thì tự tát cho mình một bạt tai, hoặc tạt một chậu nước lạnh, tỉnh lại rồi tiếp tục sờ xem nó là thật hay không.

Loại thứ hai, trực tiếp đánh vào trong ký ức, phương hướng, phán đoán của người khác. Loại này hơi lợi hại một chút. Ví dụ như, ở một ngã rẽ, bản thân thì muốn chọn bên trái nhưng trên thực tế, đầu óc không tỉnh táo lại đi bên phải. Còn có tên gọi là "Quỷ xoay vòng", bất quá có một mẹo nhỏ để phát hiện ra: đó chính các bước chân không giống nhau, bị thứ này điều khiển sẽ bất tri bất giác không đi đường thẳng mà cứ đi xoay vòng, sau khi đi một vòng sẽ phát hiện: ấy, sao lại quay về chỗ này?!

Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, cái kiểu lừa người dối quỷ này chỉ là chút trò khôn vặt, chả có tác dụng gì. Vách đá lạnh như băng này, cư nhiên là loại thứ ba: có tồn tại thật sự.

Tạ Liên đang tự hỏi có nên thô bạo đánh xuyên qua vách đá này để xem phía sau nó là gì hay không, liền nghe Hoa Thành nói: "Ca ca, đưa tay cho ta."

Tạ Liên: "???"

Tuy rằng hơi nghi ngờ, nhưng Tạ Liên cũng thuận theo mà đưa tay cho Hoa Thành. Hoa Thành nhẹ nhàng cầm tay Tạ Liên, đặt vào trong lòng bàn tay mình, tay còn lại dường như đưa cho Tạ Liên thứ gì đó. Tim Tạ Liên bỗng đập như trống, hô hấp cũng ngừng lại trong giây lát, giơ lên tay, ngạc nhiên nói: "Đây là?"

Ngón giữa ở bàn tay trái bỗng có thêm một dây tơ hồng rất mảnh, đúng là Hoa Thành đã tự mình thắt vào. Hơn nữa, dây tơ hồng này càng kéo càng dài thì ra là nối liền với Hoa Thành.

Hoa Thành giơ tay mình lên cho Tạ Liên xem, sợi dây tơ hồng trên tay hai người giống nhau như đúc, còn kết thành hình con bướm, mỉm cười nói: "Cột chung với nhau."

Nghe xong câu này, Tạ Liên cảm giác da mặt nóng muốn chết, không biết có phải quá nhạy cảm hay không, liền đưa tay xoa mặt cho bớt nóng, cứ như sợ Hoa Thành thấy được tim mình đập nhanh hơn nhiều so với ngày thường, cười nói: "Tam Lang đây là pháp thuật gì sao?"

"Ân." Hoa Thành thoáng bình tĩnh trở lại, buông tay, nói, "Tuy rằng chúng ta sẽ không chủ động tách ra, nhưng không thể cam đoan không có thứ gì đó động tay động chân. Dây tơ hồng này, sẽ không đứt. Trừ phi người bên kia không còn nữa, nếu không thì nhất định có thể dựa vào sợi dây này mà tìm được người còn lại."

Tạ Liên nói: "Không còn nữa, là sao?"

Hoa Thành nói: "Đã chết, hoặc là tan thành mây khói. Dây không đứt thì có nghĩa là đối phương không có việc gì."

Tạ Liên đang muốn nói chuyện, chợt nghe ở xa xa loáng thoáng có tiếng chấn động truyền đến. Tạ Liên ngưng thần lắng nghe một lát, nói: "Là ai đang đập tường sao?"

Lực đạo cùng tần suất này giống như có ai đó đang đấm vào vách đá. Tạ Liên nói: "Sức lực này khẳng định không phải người thường, nhất định là võ thần. Chẳng lẽ là Bùi tướng quân?"

Hoa Thành nói: "Từ phía trước truyền đến."


"Phía trước" này chỉ chính là con đường bọn họ vốn tính đi, nhưng bởi vì đám người Bùi Minh nửa đường mất tích mà bất đắc dĩ phải đi vòng vèo. Nhưng đám người Bùi Minh biến mất phía sau bọn họ không thấy dấu vết, làm sao mà đột nhiên chạy đến phía trước? Mà nếu không phải Bùi Minh, thì là ai?

Hai người liếc nhau, sóng vai mà đi xem đến tột cùng là người nào. Đi được một nửa, tiếng đấm vào vách đá bỗng nhiên biến mất, không biết là cố ý hay là do kiệt sức. Nhưng đã đi đến nước này, sao có thể bỏ dỡ giữa chừng? Vì thế, Tạ Liên cùng Hoa Thành tiếp tục đi đến chỗ vừa rồi. Mấy con bướm bạc bay lượn trong cái động đen như mực này, chúng chiếu sáng cho con đường phía trước, bỗng nhiên, Tạ Liên thoáng nhìn một bên phía trên vách đá có một chút khác thường, nói: "Đó là cái gì? Tơ hồng sao?"

Nhìn từ xa thật đúng không biết là thứ gì, nhưng hết sức quỷ dị, nhìn như dây tơ hồng, nhưng lại to hơn nhiều, còn không ngừng vặn vẹo, dường như là một con rắn màu đỏ. Tạ Liên chậm rãi đi đến bên cạnh vách đá nhìn kĩ, ngạc nhiên nói: "Đây...... không phải là rắn của Bán Nguyệt sao?"

Quả nhiên, cái thứ màu đỏ vặn vẹo vừa nãy là nửa khúc dưới của con rắn, lòi ra bên ngoài vách đá, mà nửa khúc trên lại bị vùi vào phía trong. Tạ Liên nói: "Nó chui vào động rồi bò không ra được?"

Hoa Thành nói: "Không phải."

Toàn bộ con rắn đều bị treo trên không, rắn cũng không bò lên tường, thế sao mà bị kẹt lại trên cao như vậy ? Hơn nữa trên vách đá còn có rất nhiều lỗ, đâu phải chỉ có một hay hai lỗ, tại sao lại bò vào cái lỗ quá nhỏ vừa khít như thế.


Tạ Liên muốn bắt nó lôi ra xem, đầu con rắn kia bị kẹt trong vách không kéo ra được, con rắn này lại hết sức cảnh giác, cái đuôi nó vặn loạn xạ lên xém nữa chích trúng Tạ Liên một cái. Hoa Thành đánh nó một cái, nó liền bị dọa không dám nhúc nhích. Tạ Liên dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên im lại, nói: "Đệ nghe thấy gì không?"

Hoa Thành cũng nói: "Nghe thấy."

Hai người đồng loạt nhìn phía trước. Trong bóng đêm, có tiếng hô hấp cực thấp chậm rãi truyền đến, rất nhẹ nhàng, rất ổn định.

Hai con bướm đang bay lượn chơi đùa, liền bay đến chỗ có tiếng hít thở, càng bay càng cao, ánh sáng chiếu lên cũng cao theo. Dần dần, thấy được một đôi bàn tay.

Đây là một đôi tay người. Tay nam nhân. Mu bàn tay đầy vết máu loang lổ, vết thương chồng chất, như đã chết mà thòng xuống. Lại nhìn lên trên chút thấy được một cái đầu người tóc tai lộn xộn, cái đầu cũng rũ xuống như đã chết.

Nhưng mà, không có nửa người dưới.

Đúng vậy, cái người "treo" ở trên cao này không có nửa người dưới. Chỉ lộ ra một nửa người trên, giống như là từ vách đá mọc ra vậy!

Tạ Liên xưa kia đã thấy qua, một số vương công quý tộc khi săn được con mồi, sẽ đem đầu con mồi chặt bỏ, dùng dược liệu xử lý qua, để nó không bị rữa, sau đó treo lên trên tường cho mọi người chiêm ngưỡng. Tình hình trước mắt này, khiến cho Tạ Liên không tự chủ được nhớ tới những con hổ, con nai, con sói đang chờ bị chặt đầu, vậy mà trước mắt lại là một con người, vẫn còn sống!

Tạ Liên nói: "Đây là thứ gì? Bản thể của sơn quái sao?"

Nhưng mà, bên cạnh lại không có bất cứ tiếng động gì. Da đầu Tạ Liên bỗng nhiên tê dại từng trận, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên -- Hoa Thành đã biến mất!

Tạ Liên nói: "Tam Lang?!"

Quả nhiên vẫn không có người trả lời, người nọ bị treo trên vách tường lầu bầu hai câu, hình như đã tỉnh. Nhưng trước mắt Tạ Liên căn bản không có hứng thú quan tâm hắn, xoay tại chỗ hai vòng, bỗng nhiên nhớ vừa rồi Hoa Thành có thắt sợi dây tơ hồng trên tay mình, liền vui mừng giơ lên, sợi dây kia vẫn không bị đứt, điều đó có nghĩa là Hoa Thành đến bây giờ vẫn an toàn. Vì thế, Tạ Liên thoáng yên tâm, nắm sợi dây rồi dựa theo đó đi đến đầu bên kia.

Mà phía cuối của sợi dây lại là một vách đá!

Tạ Liên không thể tin mà lại kéo hai lần, sợi dây tơ hồng từ trong vách đá càng kéo càng dài ra, làm Tạ Liên hết sức nghi ngờ chẳng lẽ Hoa Thành bây giờ đang ở trong vách đá?

Tạ Liên không nói hai lời, liền giơ lên Phương Tâm chém nát vách đá này, ai ngờ, mũi kiếm còn chưa đụng tới vách đá, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, dường như nó đang há to mồm ra, táp một phát, nuốt cả người Tạ Liêm đang sống sờ sờ vào!

Bóng tối cứ thế kéo dài. Tạ Liên chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có cát đá bùn đất nặng trĩu đè xuống, hít thở không thông. Hơn nữa đống cát đá bùn đất này còn không ngừng vận động, cảm giác quả thực giống như là bị một con yêu thú nuốt vào trong bụng, con yêu thú này ngoài ăn Tạ Liên ra nó còn ăn rất nhiều thứ linh tinh, để tiêu hóa hết bọn họ cho nên nó phải nghiền hết tất cả các thứ trong bụng, rơi vào trong bụng nó cứ như vừa rớt xuống biển lại vừa lún vào cát. Tạ Liên vừa định phá tường thoát khỏi, rồi lại nhớ tới Hoa Thành nói không chừng cũng ở bên trong, liền đưa tay túm sợi dây tơ hồng đằng trước. Đúng lúc này, đột nhiên nắm được một bàn tay, Tạ Liên nói: "Ai?!"

Vừa mở miệng vừa nói xong thì ăn một miệng đầy bùn, khổ không nói nổi, mà bàn tay kia bắt được tay Tạ Liên liền kéo Tạ Liên vào trong lòng ngực, một giọng nói quen thuộc bên tai vang lên: "Ca ca, là ta!"

Vừa nghe đến giọng nói này, cả người Tạ Liên đều thả lỏng, dùng sức ôm lấy đối phương, thốt lên nói: "...... Thật tốt quá, tơ hồng không đứt, thật sự tìm được đệ!"

Hoa Thành cũng dùng sức ôm lấy Tạ Liên, khẳng định nói: "Không đứt. Đệ cũng tìm được huynh!"

Thì ra vừa rồi hai người đã gặp chuyện giống như nhau. Tạ Liên bận quan sát nửa người kia treo ở trên cao còn Hoa Thành thì nhìn bốn phía, đề phòng trong bóng đêm có thứ gì đó ẩn núp, ai ngờ, nháy mắt Tạ Liên đang đứng bên cạnh hắn đã không thấy tăm hơi. Bỗng nhiên xuất hiện thêm một vách đá. Hoa Thành nắm sợi tơ hồng tìm đường, phát hiện đầu kia của sợi tơ hồng bị cuốn vào trong vách tường, liền rất dứt khoát đi vào tìm Tạ Liên. Kỳ thật ngay từ đầu chính giữa bọn họ chỉ là có thêm một bức tường, nhưng hai người đều cho rằng đối phương ở bên trong, liền tự mình đi vào. Tạ Liên ở trong lòng nghĩ ra vô số thứ, nói: "Thật may là có sợi tơ hồng! Khó trách Bùi tướng quân bọn họ đột nhiên biến mất như vậy, thì ra căn bản không phải có người đánh lén, mà là...... bọn họ bị sơn quái nuốt."

Hoa Thành nói: "Không sai, chọn địa điểm không đúng, đào một cái liền đào vào trong bụng sơn quái."

Tạ Liên không khỏi ho nhẹ một tiếng. Không sai, bọn họ giờ phút này tất nhiên là đang ở trong bụng một trong ba ngọn núi "Lão, Bệnh, Tử". Lúc ấy Dẫn Ngọc hỏi Tạ Liên muốn đào lên phía trước hay không, liền chọn đại địa điểm, vừa vặn chọn trúng ổ của con sơn quái này. Vận khí tuyệt vời này quả là không thể xem thường. Hai người bị cát đá bùn đất bốn phương tám hướng ép đến nỗi chỗ đứng càng ngày càng hẹp, càng ngày càng bực bội, Tạ Liên cảm thấy không nên ở chỗ này lâu, nói: "Chúng ta bây giờ làm sao thoát ra ngoài?"

Hoa Thành nói: "Nó bị đào thủng phía dưới, có vẻ nó không vui lắm, đang tiêu hóa chúng ta, khá là phiền phức. Bất quá ca ca yên tâm, chúng ta vẫn có thể thoát ra ngoài." Nói đùa một chút chính là "Mùi vị chết cùng một chỗ, đại khái chính là như vậy đi."

Tạ Liên nghe xong, hơi hơi sửng sốt, khóe miệng thế nhưng hơi nhếch lên, phát giác tim lại đập như trống nhưng lại cố gắng đè nén lại, nói: "Cái người đằng kia hẳn là cũng bị sơn quái nuốt vào, chúng ta nghe được tiếng đập tường phía trước, hẳn là hắn muốn chạy trốn cho nên âm thanh bị vọng lại. Hắn và con rắn bò cạp kia giống nhau, chỉ bị nuốt vào một nửa." Cho nên nhìn hết sức khiếp người. Hoa Thành nói: "Nhưng hắn không phải là người đi theo chúng ta lần này ."

Tạ Liên bỗng nhiên nhớ tới cái đầu tóc lộn xộn kia, nói: "Từ từ, ta biết đó là ai. Người đó chỉ sợ là Kỳ Anh!"

Hoa Thành dường như suy nghĩ mới nhớ lại, nói: "À, tóc xoăn. Thì ra là hắn."

Tạ Liên nói: "Không biết hắn có việc gì không, ngất xỉu rồi sao? Mới vừa rồi thấy hắn hình như không phản ứng."

Hoa Thành nói: "Không sao, hắn ngủ rồi."

"......"

Tạ Liên nói: "Đệ làm sao biết được?"

Hoa Thành nói: "Đệ để lại mấy con bướm bạc ở bên ngoài, mới vừa rồi bảo chúng nó bay qua. Mắt bên phải của đệ bây giờ có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài."

Vừa dứt lời, Hoa Thành liền nhẹ nhàng nói một tiếng "ấy?"

Tạ Liên nói: "Đệ nhìn thấy thứ gì sao?"

Hoa Thành không nói, hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Liên lên, đem trán hai người cụng nhẹ vào. Tạ Liên lập tức trợn mắt, lại nhắm mắt, lại trợn mắt, nói: "Này thật là...... Hết sức thần kỳ."

Mắt phải của Hoa Thành, cư nhiên nhìn thấy một số hình ảnh không giống nhau. Tuy rằng đen tuyền, nhưng cũng có thể thấy rõ đại khái.

Mấy con bướm bạc dường như đang núp dưới một đống lộn xộn gì đó, mà hình ảnh phía dưới, có một bóng người đang chậm rãi tới gần. Tạ Liên nói: "Bướm bạc núp ở đâu? Bị phát hiện sẽ thế nào?"

Hoa Thành nói: "Dưới tóc hắn. Đã tắt ánh sáng rồi cho sẽ không bị phát hiện."

Tạ Liên hơi hơi híp mắt, nói: "Người này là......"

Cái bóng màu đen rốt cuộc đã tới gần, ngước mặt lên, sắc mặt tái nhợt. Tạ Liên nói: "Dẫn Ngọc?"
.
.
.

Chương 159: Bản chất là ngọc, sao chịu là gạch bị thả đi (1)


*Tiêu đề chương này tác giả lấy từ câu thành ngữ "Phao chuyên dẫn ngọc" (Vứt gạch để thu ngọc về), ý chỉ việc đem những điểm không tốt, còn khiếm khuyết của mình ra (ở đây là gạch) để người khác đọc, góp ý, bổ sung khiếm khuyết để những điểm ấy trở nên hoàn hảo (biến thành ngọc). Gạch ở đây làm nền để sau này ngọc được nổi bật lên. Và từ dẫn ngọc trong câu thành ngữ này cùng với nhân vật Dẫn Ngọc là cùng một từ. Nên ý nghĩa của tiêu đề này muốn nói Dẫn Ngọc vốn là một người hoàn hảo rồi sao lại chịu quay trở lại làm gạch đề làm nền cho người khác.

____________________

Đúng là Dẫn Ngọc.

Hắn còn cầm xẻng của Địa Sư. Có thần khí này trong tay, cho dù bị sơn quái nuốt vào trong bụng, cũng có thể đào một cái lỗ mà chạy thoát, bởi vậy hắn xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ, Quyền Nhất Chân vừa rồi đập tường tiếng lớn như vậy cũng coi như khiến người ta chú ý.

Hai mắt trái và phải nhìn thấy hình ảnh không giống nhau, cực kỳ khó chịu, Tạ Liên nhẹ nhàng chớp chớp mắt, phát hiện lúc nhắm mắt thì cũng có thể thấy bên ngoài, vì thế dứt khoát nhắm mắt luôn. Lúc này, tầm mắt lại bỗng nhiên hơi run lên, sau đó đột nhiên hình ảnh có chút nhúc nhích, hình như là Quyền Nhất Chân rốt cuộc đã tỉnh lại, đang lắc lắc đầu.

Thấy hắn ngẩng đầu, động tác Dẫn Ngọc cực nhanh, giơ tay lên lấy chiếc mặt nạ quỷ đeo vào. Nhưng mà, Quyền Nhất Chân căn bản không rảnh chú ý hắn, bởi vì hắn mới vừa tỉnh lại thì toàn bộ thân thể liền bị hút vào thêm một khúc nữa.

Sơn quái lại bắt đầu nuốt cơ thể Quyền Nhất Chân!

Sẵn hai tay còn ở bên ngoài, Quyền Nhất Chân tiếp tục đập tường ầm ầm lên, đồng thời cố hết sức nhoài mình ra bên ngoài. Nhưng sơn quái này đã sống qua ngàn năm, yêu lực cao thâm, mở to miệng ráng nuốt vào, Quyền Nhất Chân càng lún càng sâu, cho đến khi tiếng đấm tường biến mất, dường hay tay đều bị nuốt vào trong vách đá. Đúng lúc này, sơn quái bỗng ngừng lại. Bất quá, Quyền Nhất Chân cũng chỉ còn có một đầu lòi ra bên ngoài.

Đến lúc này hắn mới chú ý tới phía dưới có người, không cần nghĩ ngợi liền hỏi: "Ngươi là ai?"

Dẫn Ngọc không đáp, qua lớp mặt nạ, ánh mắt như phóng điện.

Ánh mắt kia khiến người ta sởn tóc gáy. Tạ Liên nhịn không được thầm nghĩ: "...... ánh mắt này hình như không giống dùng để ôn chuyện cũ?"

Quyền Nhất Chân không cần nghĩ nhiều mà nói: "Trong tay ngươi có cái xẻng phải không? Đào giùm một cái đi, ta muốn thoát ra"

Hắn nói chuyện lúc nào cũng kiểu như thế này. Luôn ngây ngô, không buồn phiền lo nghĩ, cứ như một đứa con nít. Hắn cũng không quan tâm đối phương là ai, cũng chẳng cần suy nghĩ xem trong tình cảnh quỷ dị hiện giờ liệu có bất kỳ thứ hắc ám nào có thể lấy đầu hắn hay không. Nghe hắn nói câu này xong, tay Dẫn Ngọc nắm xẻng của Địa Sư siết chặt lại.

Trong giây lắt, Dẫn Ngọc cầm cái xẻng sáng bóng kia chậm rãi đi tới chỗ của Quyền Nhất Chân. Mỗi bước đi cứ như một tên hung thủ chẩn bị gây án, Tạ Liên nhìn đến nỗi trong lòng run lên, nói " ... khoan đã, sao ta cứ cảm thấy hắn muốn dùng cái xẻng kia chém đứt đầu Kỳ Anh xuống vậy?"

Hoa Thành lại nói: "Nói không chừng là thế"

Tạ Liên: "???"

Hoa Thành lại nói: "Bất quá, tạm thời hắn sẽ không giết Quyền Nhất Chân. Bây giờ sơn quái chỉ có thể nuốt, nhưng chưa thể tiêu hóa được, nhưng nếu Quyền Nhất Chân đã chết chỉ còn lại một cái xác thì có thể tiêu hóa rất nhanh. Sơn quái nếu ăn thần quan thì pháp lực sẽ tăng lên, chúng ta muốn thoát ra ngoài e là sẽ càng ngày càng phiền phức."

Tạ Liên vội nói: "Khoan khoan khoan đã, Tam Lang, khoan nói chuyện tiêu hóa kia đã, Dẫn Ngọc là thuộc hạ của đệ, lấy sự hiểu biết của đệ đối với hắn, đệ cảm thấy hắn sẽ ra tay giết hại Kỳ anh sao? Bọn họ có thâm cừu đại hận gì sao?

Kỳ Anh vẫn luôn một mực tìm kiếm Dẫn Ngọc, đã là đồng môn sư huynh đệ nhiều năm không gặp nhau, Tạ Liên nghĩ, hẳn là bởi vì Quyền Nhất Chân cảm thấy làm như vậy là rất đáng giá. Mà nếu lấy tính tình của Quyền Nhất Chân ra mà nói thì hắn cũng không làm gì quá đáng đến mức khiến cho người khác phải ra tay giết hại. Hoa Thành nói :"Không có, bất quá có đôi khi muốn giết một người cũng không nhất định là vì thâm cừu đại hạn, mà đôi khi nguyên nhân cũng chỉ là từ những việc nhỏ nhặt. Thậm chí chính bản thân kẻ gây ra cớ sự đó còn không nhớ việc nhỏ nhặt kia là gì."

Tạ Liên nói: "Việc nhỏ thế nào?"

Vừa dứt lời thì từ mắt phải của Hoa Thành biến hóa nhiều hình ảnh. Hình ảnh kia là một cảnh có nhiều người đang giằng co trên một con đường cái. Tạ Liên định hỏi đây là chuyện gì thì bỗng nghe được tiếng ồn ào.

Chỉ thấy một đám đạo nhân đang tụ tập trên đường, hình như đang vây quanh một người nào đó khiến họ tức giận chửi mắng. Nhìn kĩ mới phát hiện người chính giữa đám đạo nhân chính là một đứa con nít, tóc xoăn tít, gương mặt đầy máu.

Nếu là một đứa con nít bình thường bị rơi vào hoàn cảnh như vậy hiển nhiên sẽ khóc ré lên, nhưng đứa trẻ này chừng khoảng mười tuổi, chẳng những không sợ mà ngược lại còn rất hưng phấn, hết ngó trái lại ngó phải, hai tay nắm chặt bộ dạng như rất kích động. Lúc này, một thiếu niên đẩy đám đạo nhân đó ra, nói: "Thôi được rồi, đừng mắng nữa, hắn biết sai rồi."

Tạ Liên nhẹ "a" một tiếng.

Thiếu niên trong đám người này hai mắt sáng người, nét mặt tỏa sáng, sống lưng thẳng tắp lại là Dẫn Ngọc.

Chỉ là, Dẫn Ngọc lúc này vẫn còn là một thiếu niên khí phách, hăng hái, không phải là một Dẫn Ngọc đã bị năm tháng mài mòn, gương mặt ảm đạm như bây giờ. Trong đầu Tạ Liên vẫn còn lưu lại ấn tượng nhàn nhạt đối với một thiếu niên lúc nào cũng tươi vui, ai thấy cũng đều phải khen một tiếng, hoàn toàn khác xa so với bây giờ. Tạ Liên thầm nghĩ: "Lúc này không phải rất bình thường sao!"

Hoa Thành cười ha ha nói: "Ai mà chưa từng là thiếu niên?"

Tạ Liên lúc này mới phát hiện chính mình cư nhiên không cẩn thận nói ra, nói: "Mắt phải của Tam Lang sao có thể xem được những thứ này?"

Hoa Thành nói: "Không phải mắt phải ta thấy được, mà là những thứ khác thấy được, ta chỉ mượn xem thôi."

Tạ Liên nói: "Thật là thần kỳ."

Hoa Thành nói: "Rất đơn giản. Nếu huynh muốn chọn một thuộc hạ, không thể không tra gốc gác của người đó được, đây có lẽ cũng là sở trường của ta, sau này nếu huynh muốn điều tra ai, cứ việc nói với ta."

Lúc này, bên trong mắt phải Hoa Thành hiện lên hình ảnh tiếp theo, một đạo sĩ thanh tuấn cũng xấp xỉ tuổi Dẫn Ngọc cả giận nói: "Hắn biết sai cái rắm, ngươi xem bộ dáng này của hắn như thế mà là biết sai sao? Tên tiểu quỷ này căn bản là cái gì cũng không hiểu! Chúng ta đang tu luyện vào sáng sớm thì hắn lại dùng bùn đất chọi cho nhếch nhác hết sức bẩn thỉu, không thể không giáo huấn hắn một trận!"

Dẫn Ngọc ngăn lại nói: "Thôi bỏ đi Giám Ngọc. Hắn đã bị đánh thành như vậy, khẳng định lần sau sẽ không tái phạm. Các ngươi tức cũng đã tức rồi, còn muốn giáo huấn gì nữa, muốn lấy mạng hắn luôn hay sao. Các ngươi xem một đứa con nít có bộ dạng này, nhất định trong nhà không có ai chăm sóc chỉ dạy. Đừng động vào hắn nữa, quay về thôi."

Giám Ngọc vừa xoay người vừa bực mình nói: " Ta đã nói tên tiểu tử thúi này đầu óc có bệnh, đúng là không bình thường. Ngươi xem hắn bị người ta đánh còn ở đó mà cười. Còn muốn ăn đòn thêm sao!"

Dẫn Ngọc đẩy họ đi, nói "ấy, ngươi đã nói đầu óc hắn có bệnh mà, hà tất còn đi so đo làm gì?"

Có thể thấy được lời nói của Dẫn Ngọc rất có trọng lượng, tuy rằng ai cũng khó chịu nhưng vẫn quay về. Dẫn Ngọc ngồi xuống nhìn đứa con nít này, còn chưa kịp mở miệng thì nó bóc một nắm bùn, ném vào mặt Dẫn Ngọc, vẻ mặt hết sức hưng phấn.

Dẫn Ngọc vừa bị ném xong thì im lặng, lau sạch bùn trên mặt, nói :" Tên nhóc nhà ngươi, sao lại bướng bỉnh thế này, sao lại muốn đánh nhau với đạo sĩ chúng ta?"

Tên nhóc kia nhảy dựng lên, bày ra một tư thế đánh nhau, nói "Đến đây đánh đi!"

"......"

Dẫn Ngọc đứng dậy, nói: "Đây là chiêu thức của phái chúng ta, là ai dạy ngươi?"

Tên nhóc kia chỉ đứng đó hét" Đánh đi!. Cứ thế đứng tại chỗ nhoi nhoi như một con khỉ, còn không ngừng vóc thêm bùn chọi "đối thủ", ấy vậy mà chọi cực chuẩn. Dẫn Ngọc lớn hai nó mấy tuổi, tự giữ thân phận mà không so đo với nó, bị nó vừa đánh vừa chạy nói: "Chiêu thức của phái chúng ta, mỗi ngày ngươi đều leo tường học trộm sao....đừng đánh, ta bảo là, đừng đánh nữa! Ta không đánh ngươi. Ngươi thích đánh nhau vậy sao?"

Ai ngờ, câu sau vừa nói xong thì Quyền Nhất Chân bỗng nhiên ngừng lại, gật gật đầu, xoa hai tay đầy bùn, nói: "Thích!"

Nó vậy mà nói rất nghiêm túc. Tạ Liên cùng Dẫn Ngọc đều ngây ngẩn cả người.

Tên nhóc này, không cần nói ai cũng biết. Tạ Liên không khỏi thở dài: "Kỳ Anh thật là một người mê võ. Trời sinh đã là Võ Thần."

Tuy rằng lúc này, người khác đều cảm thấy Quyền Nhất Chân là một tên nhóc đầu óc có bệnh, Tạ Liên lại cảm thấy hết sức thân thiết.

Bởi vì, đối với điều gì đó, đầu tiên là "Si mê", mới có khả năng thành "Thần".

Dựa vào điểm này mà nói, ai có thể hiểu được thì sẽ cho rằng người đó có sự say mê, có tiềm lực, có khao khát; còn ai không thể hiểu được thì chỉ biết cười nhạo là "có bệnh" "ngốc nghếch".

Dẫn Ngọc ngẩn người, lại cười. Bất quá còn không cười được bao lâu thì ngay sau đó bị dính thêm một đám bùn trên mặt, vội nói: "Ấy! Ta nói không cần đánh ta...... Nghe ta nói! này -- ngươi có muốn gia nhập vào phái chúng ta không, có thể học cách làm sao đánh nhau"

Nghe vậy, Quyền Nhất Chân ngừng lại, đống bùn trong tay không biết có chọi tiếp hay không bởi vì ngay sau đó, bên phía vách tường vang lên một tiếng "Coong", Dẫn Ngọc đã đem xẻng đóng lên trên tường.

Hắn không lấy xẻng chặt đầu Quyền Nhất Chân nhưng mà lại đóng sượt qua vào mặt Quyền Nhất Chân, hết sức nguy hiểm.

Con bướm bạc núp dưới tóc Quyền Nhất Chân cũng không sao, tuy rằng bị cú đóng kia bất thình lình vang lên làm nó bay lên nhưng cũng không bị phát hiện, Tạ Liên nhìn hình ảnh có biến hóa, nhịn không được mà thốt lên: "Đừng!"

Hoa Thành dường như đã sớm dự đoán được sẽ như thế, nói: "Nhìn xem. Quả là hắn có khuynh hướng giết người nhưng bất quá trước mắt sát tâm còn chưa nặng lắm."

Quyền Nhất Chân chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài, nói: "Ngươi muốn giết ta?"

Dẫn Ngọc không nói.

Quyền Nhất Chân có chút nghi ngờ, nói: "Ta làm sai gì sao?"

Tạ Liên cũng nói: "Hắn làm sai gì sao?"

Hoa Thành nói: "Khó mà nói. Ca ca tự mình xem đi."

Nói xong, Tạ Liên lại nhìn thấy trong mắt phải hiện ra một căn phòng tường trắng ngói đen. Thoạt nhìn Dẫn Ngọc đã lớn hơn vài tuổi, đang ở đạo phòng viết thư án, bên cạnh là một đám đồng môn đang đứng cáo trạng, lòng đầy căm phẫn:

"Dẫn Ngọc sư huynh, tướng ăn của Quyền Nhất Chân thật quá khó coi! Mỗi lần ăn cơm đều vãi đầy ra, lại còn ăn nhiều hơn người khác ba lần, như quỷ chết đói không bằng, một mình hắn chiếm hết ba thùng cơm, thật khiến người khác ăn không ngon miệng!"

"Dẫn Ngọc sư huynh, ta không có cách nào ở chung được với hắn, ta muốn đổi phòng, mỗi lần thức dậy đều rất mạnh chân, ta ngày nào cũng lo hắn sẽ đá vào xương sườn ta, ta thật không muốn trêu vào hắn!"

"Dẫn Ngọc sư huynh, ta không muốn chung đội với hắn, tên tiểu tử này không bao giờ phối hợp với người khác, cũng chả bận tâm tới ai, suốt ngày chỉ đánh loạn xạ muốn khoe khoang, ta thà ở chung đội với một sư đệ kém nhất cũng không muốn chung với hắn."

Dẫn Ngọc nghe xong thì đầu đã muốn choáng ra, nói:" được rồi, không bằng như vậy đi, ta sẽ đi điều tra trước, sau khi xong thì ta sẽ tìm cách xử lý, thế nào, các ngươi về trước đi."

Dẫn đầu đám cáo trạng là Giám Ngọc, hắn hiển nhiên không hài lòng với kết quả như vậy, liền nói: "Dẫn Ngọc, lúc trước ngươi quả thật không nên để sư phụ cho tên tiểu tử kia nhập môn, thật là phiền phức. Ngươi xem, hắn đã vào lâu như vậy, ngày nào mà không làm cho mọi thứ loạn lên, ngày nào mà không phá hư đủ thứ."

Mọi người hùng hùng hổ hổ, Dẫn Ngọc liền nói vài câu hòa giải:"Kỳ thật mấy chuyện đó cũng không phải là chuyện lớn gì...."

"Còn bảo không phải chuyện lớn gì? Mỗi giây thanh tịnh chúng ta đều không có thì là sao mà tu, tu như thế nào đây?"

"Đúng vậy, trước kia làm gì có nhiều chuyện xảy ra như thế"

Dẫn Ngọc đành phải nói: "Nhất Chân hắn cũng không có ác ý gì, chỉ là có chút không hiểu đạo lý đối nhân xử thế mà thôi, cũng không biết cách sống chung hòa hợp với người khác."

Giám Ngọc nói: " Không hiểu đạo lý đối nhân xử thể cũng không thể miễn tội như thế, không hiểu thì không biết học sao? Nếu muốn ở chung với người khác thì phải học chứ. Hắn đã hơn mười mấy tuổi rồi, chẳng còn là con nít nữa chả nhẽ không biết sao? Có đứa mười mấy tuổi đã làm cha rồi đấy."

"Chúng ta không nói sư phụ bất công, tiểu tử này mới đến mấy năm chứ? Chuyện tốt gì cũng bị hắn chiếm hết, phòng luyện công tốt nhất cho hắn, đan dược tốt nhất cũng cho hắn, cả ngày không cần làm bài tập, kinh văn cũng không cần học, bị sư phụ bắt được liền chỉ nói hắn hai câu, còn không mắng hắn! Dựa vào cái gì chứ?! Dẫn Ngọc sư huynh, ngươi mới chính là đại đệ tử, nếu là ngươi được như thế thì mọi người không nói gì, còn hắn là cái khỉ gì chứ? Không có giáo dưỡng lại không có đức hạnh, có tư chất thì giỏi lắm sao. Chúng ta không ai phục hắn!",

Trong lời nói mang ý châm ngòi ly gián, mọi người hết sức ồn ào, Dẫn Ngọc nghe xong thì sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, tay nắm chặt bút. Tạ Liên thầm nghĩ không ổn.

Một người rộng lượng thì dễ dàng nghe bỏ ngoài tai mấy chuyện này, nhưng nếu là một người nhỏ mọn, thì nghe xong hẳn là sẽ nhảy dựng lên, bị móc một cái như thế, chả nhẽ không nổi điên lên?

Nhưng mà, ngoài dự đoán chính là, Dẫn Ngọc suy nghĩ một lát liền buông bút nghiêm nghị nói: "Các vị sư đệ, ta cảm thấy các ngươi nói mấy lời như thế là không đúng."

Mọi người sửng sốt, Dẫn Ngọc nói: "Ta nói một câu không dễ nghe, mặc kệ tu thế nào, nhưng nếu tư chất tốt thì đó chính là rất tài giỏi, huống chi hắn không những có tư chất mà còn say mê tập luyện. Nếu quả thật cảm thấy sư phụ bất công, thì hãy nỗ lực hơn để đuổi theo hắn, vượt qua hắn, phòng luyện công, đan dược này nọ tự nhiên cũng sẽ cho mọi người. Mọi người rảnh rỗi tức giận đối với hắn, không bằng tất cả hãy dành thêm thời gian mà tu luyện mới là quan trọng, có đúng không?"


Dẫn Ngọc vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Sư huynh rộng lượng, lại không so đo với hắn."

"Chỉ bằng sự rộng lượng này thì đã bỏ xa hắn cả vạn dặm"

Giám Ngọc nói: "Dẫn Ngọc à, hôm nay ngươi nói đỡ cho hắn, nói không chừng sau này sẽ bị hắn chán ghét đấy!"

Tóm lại, lần cáo trạng này hai bên đều không vui. Sau khi các đồng môn rời khỏi thì Dẫn Ngọc đóng cửa sổ lại, đang muốn đóng thì phát hiện có người đang ngồi xổm trên cửa sổ, hắn hoảng sợ nói: "Là ai?"

Quyền Nhất Chân gục xuống đầu, ngồi lên song cửa sổ, Dẫn Ngọc thấy hắn liền nói: "Ngươi đến khi nào thế?". Sau đó kéo hắn hai cái hắn cũng không nhúc nhích, nói: "Nhất Chân à, ngươi muốn ngồi thì ngồi ở dưới đi, ta muốn đóng cửa sổ."


Quyền Nhất Chân đột nhiên hỏi: "Sư huynh, có phải ta khiến cho nhiều người ghét lắm không."
.
.
.

Chương 160: Bản chất là ngọc, sao chịu là gạch bị thả đi (2)

Dẫn Ngọc cười gượng, nói: "Ngươi nghe thấy rồi sao?"

Quyền Nhất Chân gật gật đầu, vẻ mặt Dẫn Ngọc một lời khó nói hết, đưa tay lên gãi gãi mũi nói: " Cũng.... Không ...đến nỗi..."

Nếu là người bình thường thì sẽ thấy câu này rất miễn cưỡng, nhưng Quyền Nhất Chân hình như chỉ hiểu ý trên mặt chữ, nói " À". Dẫn Ngọc thấy hắn tin thật cũng cười cười, cuối cùng nói: "Thật ra ngươi cũng không cần để ý, ngươi không có làm gì sai, thật đấy. Vậy là được rồi."

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, các đồng môn của Quyền Nhất Chân sở dĩ không vừa mắt hắn không phải là vì hắn ăn cơm nhiều, không phải vì hắn mạnh tay mạnh chân, cũng không phải vì hắn sống chung không hòa hợp với người khác, thích làm tâm điểm. Thật ra cái đám đồng môn chịu không được chính là ý đằng sau: hắn nhập môn muộn nhất nhưng lại được ưu ái hơn cả.

Quyền Nhất Chân gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy vậy."

Dẫn Ngọc vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Đi luyện công đi! Cái này là quan trọng nhất. Mấy thứ khác không cần nghĩ nhiều."

Quyền Nhất Chân liền nhảy xuống từ trên cửa sổ. Nhìn hướng hắn đi quả nhiên là đi luyện công. Dẫn Ngọc sau khi đóng cửa sổ lại thì bắt đầu lấy thư án ra làm việc.

Vừa xem xong, Tạ Liên khen: "Tam Lang, vị thuộc hạ này của đệ thật là một người hiếm có, tấm lòng rất tốt đấy." Nhưng nói xong thì lại suy nghĩ đến chuyện Dẫn Ngọc xém chút nữa là dùng xẻng chặt đứt đầu của Quyền Nhất Chân, vội hỏi: "Bên ngoài không có việc gì chứ?"

Hoa Thành liền cho Tạ Liên xem bên ngoài. Dẫn Ngọc đã bình tĩnh lại, rút xẻng ra, hình như đang suy nghĩ phải làm gì với cái đầu của Quyền Nhất Chân đây. Tạ Liên có chút quan tâm hỏi: "Ta đoán bọn họ xảy ra vấn đề hẳn là sau khi phi thăng phải không?"

Hoa Thành nói: "Chính xác."

Nói xong, thì trước mắt Tạ Liên lại hiện ra một tòa đại điện tráng lệ.


Dẫn Ngọc nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí chủ điện, Giám Ngọc cùng Quyền Nhất Chân một trái một phải đứng phía sau hắn. Trong điện thần có vô số các thần quan không ngừng đi về phía đại điện, tất cả đều là thần quan của Thượng Thiên Đình, Tạ Liên còn nhìn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, như Linh Văn, Bùi Túc mặt không cảm xúc, trong tay các tiểu thần quan là những món lễ vật ai cũng cười đến toe toét.

Quá rõ ràng đây chính là Tiên Kinh, cung Dẫn Ngọc. Mà ngày này chính là ngày Dẫn Ngọc chúc mừng lễ khánh thành cung điện.

Tạ Liên hơi kinh ngạc, nếu Hoa Thành có thể thấy được chuyện ở nhân gian thì không phải bàn cãi. Bởi vì nhân gian là địa bàn của Hoa Thành, chỉ cần giăng lưới một chút thì kẻ qua đường, du hồn, chim chóc, động vật đều có thể được Hoa Thành sử dụng. Nhưng Tiên Kinh là Thiên giới, sao mà Hoa Thành cũng có thể nhìn thấy được chứ.

Hoa Thành dường như đoán được Tạ Liên đang nghĩ gì, nói :"Ca ca, huynh xem ở góc cửa điện đi."

Tạ Liên nhìn qua cái "góc" của thần điện, nhưng phạm vi của nó thật không nhỏ, vì mấy tòa thần điện này không có cái nào nhỏ hết, cái góc kia ít nhất cũng có hơn cả trăm bóng người ra vào. Hoa Thành lại nói: "Đoán xem ai là Hắc Thủy?"

Tạ Liên mới nhớ tới lúc đó Hạ Huyền vẫn luôn núp ở Thượng Thiên Đình, tin tức về Tiên Kinh tất nhiên đều là do hắn bán cho Hoa Thành. Tạ Liên không ngừng tìm, trong chốc lát thấy được một người tương đối phù hợp, nói: " Người mặc áo đen đằng kia."

Hoa Thành nói: "Suy đoán này quá cũ rồi. Không đúng, huynh đoán lại đi."

Tạ Liên lại nói: "Cái người ít cười nói kia?"

Hoa Thành nói: "Cũng không đúng."

Đoán vài lần cũng không đúng, lúc này có người kêu lên: ""Phong Sư đại nhân đến --."

Tạ Liên lập tức nhìn ra cửa đại điện. Chỉ thấy Sư Thanh Huyền lắc lư phe phẩy quạt gió đi tới, cả người như tràn đầy gió xuân, đem hộp quà trong tay ném sang một bên, chắp tay nói: "Chúc mừng cung Dẫn Ngọc lập điện, ta đến muộn rồi, phạt rượu phạt rượu, ha ha ha ha."

Dẫn Ngọc ngồi ở vị trí chủ tọa mỉm cười nói: "Nào có, không muộn, Phong Sư đại nhân, mời."

Hoa Thành rốt cuộc công bố đáp án, nói: "Chính là hắn."

Tạ Liên: "??? Phong Sư đại nhân là Hắc Thủy?"

Nếu thế thì thật không thể tin được. Hoa Thành cười nói: "Ca ca hiểu lầm rồi, không phải hắn mà là cái tên phía sau hắn."

Tạ Liên lúc này mới tập trung nhìn vào cái tên phía sau Sư Thanh Huyền, chỉ là một tiểu thần qua hạ cấp, tướng mạo xấu xí, nhưng vẻ mặt cười hết sức nhiệt tình, Sư Thanh Huyền đắc ý rảo bước tiến lên tòa điện, tiện tay ném một viên trân châu thưởng cho hắn, khiến hắn liên tục nói cám ơn, một chân chó nịnh nọt hết sức chân thật. Tạ Liên nhịn không được nói: "Đây là Hắc Thủy sao? Cười tươi như vậy sao?"

Hoa Thành nói:"Không sai. Chính là hắn, cười giả lả thôi. Hắn ở trên Thượng Thiên đình có ít nhất hơn năm mươi thân phận, mỗi thân phận đều không giống nhau, đồng thời có thể giám thị hơn tám mươi thần quan. Nếu chỉ có một thân phận thì không đủ xài."


Tạ Liên nhịn không được thầm thán phục kĩ thuật diễn xuất tài ba của Hắc Thủy, nói: "vậy năm mươi thân phận kia bây giờ đang ở đâu?"

Hoa Thành nói: "Quân Ngô đang từng bước nhổ hết mấy cái gai trong mắt đi."

Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên một giọng nói chói tai: "Dẫn Ngọc điện hạ, hôm nay ngài tốt nhất phải trả lại công đạo, sư đệ của ngươi rốt cuộc làm thế nào!"

Chúng thần quan đang tươi cười nhất thời im bặt, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Hình như có người xông vào nhưng bị ngăn lại, đứng ở ngoài điện la hét: "Sư đệ Quyền Nhất Chân của ngài ỷ thân phận cao liền động thủ với các thần quan khác, ngài không quản còn mặc kệ hắn sao?"

Ý cười trên mặt Dẫn Ngọc biến mắt, hạ giọng hỏi hai người phía sau:"Sao lại thế này, Nhất Chân ngươi lại động tay động chân với người khác à?"

Quyền Nhất Chân nói :"Có"

Giám Ngọc trợn mắt lên cắn răng nói: "Lại là cái tên tiểu tử thúi này."

Lúc vừa xảy ra chuyện thì Sư Thanh Huyền là người mở miệng đầu tiên, hắn cắm phất trần vào sau cổ, nói: "Sao lại thế này? Hôm nay người ta làm lễ điện, có chuyện gì không thể chờ lát nữa hãy nói không được sao?"

"Đúng vậy, ngày tốt của người ta, lại chạy đến đây kiếm chuyện, có ý gì đây..."

"Có mắt mà không nhìn thấy sao?"

Người ngoài điện lại nói :"Ai nha, thì ra hôm nay là ngày đại hỉ sao, cái này chúng ta thật không biết. Nhưng hắn đánh chúng ta không chọn ngày, chẳng nhẽ tìm hắn tính sổ phải chọn ngày sao? Quyền Nhất Chân là người của cung Dẫn Ngọc các ngươi, là Dẫn Ngọc điện hạ tự chọn hắn thăng thần, không tìm hắn thì tìm ai?"

Mấy lời này nghe chẳng lọt tai chút nào, Linh Văn khẽ nhíu mày, nói: "Hà tất phải như thế?"

Dẫn Ngọc đành phải đứng dậy, nói: "Ta biết rồi, bất quá bây giờ không tiện lắm, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau, thế nào?"

Người bên ngoài nói: "Chỉ mong Dẫn Ngọc điện hạ chớ có bao che, vậy mới đúng."

Chuyện không biết thế nào, nhưng chưa gì đã chụp mũ bằng hai chữ "bao che" thì thật khiến người khác nổi giận. Sư Thanh Huyền dường như muốn nói gì đó thì Quyền Nhất Chân bỗng nhiên từ phía sau Dẫn Ngọc nhảy xuống, nói: "Các ngươi có đi hay không?"

Người ngoài điện hiển nhiên không liệu được Quyền Nhất Chân lại dám làm ầm lên ở đây, không sợ mà nói: "Ta không đi thì ngươi dám đánh ta sao? Nhiều vị tiên liêu nhìn như thế...."

Ai ngờ, Quyền Nhất Chân là người mà không thể dùng lẽ thường mà hình dung hắn, hắn không nói hai lời liền bay ra ngoài. Tên ngoài điện hét một tiếng, mà chúng thần quan trong điện đều sợ ngây người !

Đánh xong một trận, Linh Văn mới nói: "Người đâu, mau giữ hắn lại, đánh chết người rồi !"

Dẫn Ngọc cũng ngây ra một hồi rồi liền chạy nhanh ra ngoài, nói: "đừng đánh !". Mà tên ngoài điện vẫn còn lớn tiếng nói: "Cung Dẫn Ngọc các ngươi đúng là ghê gớm. Được được lắm, Sư huynh đệ cấu kết khi dễ người."

--

Buổi tối, thiên điện cung Dẫn Ngọc, Dẫn Ngọc đang đi tới đi lui, Giám Ngọc thì nổi trận lôi đình, nói: "Hôm nay đại hỉ lập điện lễ, vậy mà tất cả đều tại tên tiểu tử thúi này huỷ hoại!!!"

Tạ Liên hoàn toàn có thể hiểu tại sao Giám Ngọc tức giận như vậy.

Lần lập điện lễ này, tuy rằng Tạ Liên không chú ý lắm, nhưng lại có rất nhiều thần quan để ý. Nó xem như là một nghi thức chính thức tán thành người đó trở thành một phần tử của Thượng Thiên Đình. Hôm nay lại xảy ra việc này, giống như khi Hoàng đế đăng cơ thì lại có kẻ gian đến phá bĩnh, thử hỏi có ai mà không tức giận.

Dẫn Ngọc thở dài, nói: "Thôi được rồi. Khẳng định là người khác chọc hắn trước, hơn nữa hắn cũng không phải chỉ mới làm loạn hôm nay, chỉ là người khác cố tình chọn ngày đến phá rối thôi, không có biện pháp."

Giám Ngọc nói: "Thượng Thiên Đình nhiều người như vậy, sao không chọc người khác mà lại chọc hắn?"

Dẫn Ngọc nói: "Ngươi cũng biết đó, tính tình của hắn không phải thích chịu đòn, người khác có thể nhẫn nhịn được nhưng hắn thì không."

Giám Ngọc nói: "Đây là Tiên Kinh, lại không phải nhân gian, nhịn một chút thì chết à? Nếu từ đầu hắn không có cái tính như vậy thì hôm nay cũng không xảy ra cớ sự này. Thiệt là mất mặt hết sức. Nhiều thần quan nhìn như thấy như thế nếu truyền ra ngoài thì có ai quan tâm là người nào ra tay trước không? Họ chỉ biết nói cung Dẫn Ngọc vô lý ngang ngược, ngang nhiên vung tay đánh người, ai thèm quan tâm ngươi sai ít hay sai nhiều chứ? Ngươi cho rằng hắn có lý sao? Không có. Chỉ có xảy ra chuyện, chỉ cần ngươi ra tay thì ngươi chính là người không có lý. Hắn không hiểu cái rắm. Chỉ biết mang phiền phức cho người khác."

Bùng phát một hồi, Giám Ngọc như trổ hết tài văn chương ra. Mà Dẫn Ngọc thì ngồi tại chỗ lo lắng sốt ruột.

Qua một lúc, vừa quay đầu lại thì thấy Quyền Nhất Chân lại ngồi trên song cửa sổ. Dẫn Ngọc bị giật mình, nói: "Sao ngươi lại ngồi ở đây? Tới lúc nào đấy? Thói quen gì thế này?"

Quyền Nhất Chân không đáp, nói: "Bọn họ mắng ta trước."

Dẫn Ngọc dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nói: "Nhất Chân a, Giám Ngọc nói gì, ngươi đừng để trong lòng."

Quyền Nhất Chân chỉ lo nói:" Bọn họ đánh ta trước. Ta không quen bọn họ, bọn họ nói ta là thần quan hạ cấp, không rõ đầu đuôi liền mắng ta, cười ta, kêu ta cút, đừng chặn đường họ, ta làm cho bọn họ câm miệng lại, muốn họ xin lỗi, bọn họ không chịu, ta liền đánh. Chỉ có lúc đánh bọn họ thì bọn họ mới câm miệng, bằng không ta sẽ không đánh bọn họ."

Từ đầu, thần quan Thượng Thiên Đình lúc nào cũng so đo địa vị với Hạ Thiên Đình, so đo gốc gác tư cách trình độ, chuyện đó cũng không hiếm thấy. Dẫn Ngọc chỉ biết thở dài.

Quyền Nhất Chân nói: "Thần quan hạ cấp có phải kém một bậc hay không?"

Dẫn Ngọc nói: "Không phải."

Không phải sao?

Tạ Liên nói: "Bản thân hắn không tin."

Rõ ràng, Quyền Nhất Chân cũng cảm thấy, thật lâu sau, hắn thẳng thắn nói: "Ta không thích nơi này."


Dẫn Ngọc không nói. Quyền Nhất Chân nói: "Trước kia một ngày có tám canh giờ có thể luyện công, bây giờ lại bớt hết phân nửa, toàn đi nói chuyện vô nghĩa với người khác, chỉ lê a tán dóc. Không hiểu sao có người lại tới mắng ta, đánh ta, không xin lỗi, lại còn không được đánh lại họ. Căn bản chỗ này chẳng phải tiên cảnh gì. Bọn họ cảm thấy ta phiền phức, ta cũng cảm thấy bọn họ rất phiền phức."

Dẫn Ngọc nói: "Ta cũng không thích nơi này."

Quyền Nhất Chân nói: "Vậy đi thôi."

Dẫn Ngọc lại lắc đầu, nói: "Tuy rằng không thích, nhưng ta muốn ở lại đây."

Quyền Nhất Chân khó hiểu, nói: "Nếu đã không thích, vì sao phải ở lại đây?"

Dẫn Ngọc không nhịn được mà bật cười, không có cách nào giải thích với hắn, nói: "Bởi vì, phi thăng thật sự không dễ gì."

Quyền Nhất Chân lại không cho là đúng, nói: "Phi thăng cũng không phải là chuyện lớn gì mà."

Dẫn Ngọc căn bản không để ý, cười nói: "Sao có thể? Bằng không ngươi thử xem."

Xem đến đây, Tạ Liên nói: "Người, đừng nên tùy tiện nói giỡn."

Hoa Thành nói: "Không sai. Không đến nửa năm sau, lúc Quyền Nhất Chân phi thăng thật, hắn liền không thấy buồn cười nữa."

Tạ Liên nói: "Lúc đó cũng có thể xem sao?"

Hoa Thành nói: "Có thể. Chờ một lát."

Hình ảnh vừa chuyển, lúc này vẫn là Tiên Kinh, bất quá, cảnh tượng lại là một buổi tiệc. Tạ Liên nhìn một lát, nói: "Tiệc Trung thu?"

Hoa Thành nói: "Không sai."

Tạ Liên nói: "Lần này Hắc Thủy núp ở đâu?"

Hoa Thành nói: "Huynh nhìn xem người ta đang ăn gì."

Trong yến hội, tất cả các thần quan đều bận rộn kính rượu, hàn huyên, chơi trò chơi, chỉ có một người mặt vùi vào trong chén. Lần này, Hạ Huyền không núp nữa mà là lấy thân phận Địa Sư ngồi trong một góc, bất quá, cũng chả có ai chú ý hắn. Dẫn Ngọc cùng Giám Ngọc, an vị ngồi bên cạnh hắn. Dẫn Ngọc không ăn gì, cũng không nói chuyện với ai. Một bên Giám Ngọc nhỏ giọng nói: "Cám ơn trời đất, tiểu tử thúi đầu óc có bệnh kia không tới."

Dẫn Ngọc nói: "Hắn đã phi thăng lâu như vậy, ngươi lại nói hắn thế, để cho người ta nghe thấy thì không tốt lắm, vẫn là chú ý một chút đi."

Giám Ngọc nói: "Vốn dĩ sự thật là như thế, ta nói sai gì sao? Phi thăng thì thế nào? Dù hắn có thêm mấy trăm tuổi, đầu óc cũng không làm nên được chuyện gì."

Đang nói, gần đó có một đám thần quan mới tới ngồi xuống, dường như đều là những gương mặt mới, chào hỏi qua loa, có thần quan thuận miệng hỏi: "Vị này chính là?"

Một vị khác thần quan cũng thuận miệng đáp: "Vị này chính là Võ thần trấn thủ phương Tây"

Vừa nghe lời này, vị thần quan vừa đặt câu hỏi kia bỗng nhiên trở nên nhiệt tình vô cùng, đứng dậy kính rượu, nói: "Ấy ấy ấy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Dẫn Ngọc cũng vội vàng đứng dậy, nói: "Nào đâu có."

Vị kia thần quan nói : "Ai da, các hạ không cần khiêm tốn! Thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Từ lâu đã nghe danh trấn thủ phía Tây Kỳ Anh điện hạ tuổi trẻ tài cao, mới phi thăng được mấy năm mà đã có ngàn tín đồ, đấu đèn trung thu năm nay còn lọt vào mười người đứng đầu. Quả là tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng. Bây giờ vừa gặp, đúng là rất trẻ, đảm bảo một tương lai tràn đầy hứa hẹn."

Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Dẫn Ngọc cứng lại, ly rượu này tiếp không được, không tiếp cũng không được, thật hết sức xấu hổ.

Đối phương ấy thế mà còn tiếp tục chèo kéo quan hệ hết sức nhiệt tình, cứ xưng huynh gọi đệ: " Ta nói thật, cuộc đời ta rất khó tìm được người hợp mắt, nhưng đối với đệ đây thật đúng là vừa gặp đã ưng. Ta cũng ở phía tây, sau này đệ có gì muốn hỗ trợ, chỉ cần ngươi không chê, chỉ cần nói một tiếng. Mọi người nên quan tâm với nhau một chút. Ha ha ha..."

Hắn cười cơ hồ đến thoải mái. Tạ Liên quả thực có thể xuyên qua thời điểm đó mà cảm nhận được sự xấu hổ này. Mặt Giám Ngọc tái đi, nhưng Dẫn Ngọc vẫn còn khá tỉnh táo, tuy rằng tay hơi run một chút, nhưng vẫn ổn định nói :"Ngại quá..."

Mà lúc này Dẫn Ngọc đang muốn xóa bỏ hiểu lầm thì có người kêu lên: "Kỳ Anh đến."

Source:https://onedrive.live.com/view.aspx?cid=c199cada9d4840ad&page=view&resid=C199CADA9D4840AD!180&parId=C199CADA9D4840AD!170&authkey=!ALyFtBdK1tE9FeA&app=Word

Hết chương 156-160


<< Chương 151-155

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[RECOMMEND] Anh trai là tên đại ngốc + Yêu thầm - Cát Xuyên Lưu

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 1-5

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 6-10

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 3 - Chương 101-105

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 5 - Chương 241-244

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 36-40

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 21-25

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 46-50

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 41-45

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Phiên ngoại 4 - Chương 251