[Thiên Quan Tứ Phúc] - Phiên ngoại 1 - Chương 245

Thiên Quan Tứ Phúc (天官赐福)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭)

...

PHIÊN NGOẠI


Chương 245: Câu Đối Hoa Đăng, Đêm Nguyên Tiêu

Ngày lễ Thượng Nguyên*, một đêm đẹp trời.

*Lễ Thượng Nguyên là một tên gọi khác của tiết Nguyên Tiêu.

Dù đã đầu xuân, mùa đông qua chưa bao lâu, gió vẫn còn lạnh lẽo. Tạ Liên khiêng một cái túi lớn, chậm rãi đi ven đường, mặt bị gió thổi đến hơi ửng đỏ.

Bên trong túi đang chứa một đống đồ lớn ngổn ngang do y vừa mới thu được, cũng không biết có hữu dụng hay không. Dù hữu dụng hay vô dụng, sau này cũng chỉ có thể dựa vào cái này mà sống.

Chỉ một chốc lát sau, y đi ngang qua một cái sạp bên chợ.

Sạp đó gọi là "Quán ăn nhẹ Hạ Ký", bán một vài món ăn, hình như một nhà ba người chủ quán đang ngồi trên cái bàn nhỏ được bày sát bên, một nữ tử thân hình thon thả, vô cùng quyến rũ đang bận rộn qua lại giữa mấy cái bàn, ông chủ quán bảo nàng cứ thoải mái ngồi chơi nàng cũng không nghe, chỉ nói "sẽ đến sau", giọng như chim hoàng oanh. Những bàn còn lại có hai ba khách nhân, nhưng xem ra cũng chỉ vì thiếu nữ đang trong tuổi xuân kia mà đến, tùy tiện ngồi trò chuyện một chút, chốc lát sau liền đi về nhà. Dù sao, hôm nay chính là tiết Nguyên Tiêu.

Trước sạp có đặt một cái nồi, trong nồi lăn tăn vài thứ nho nhỏ trắng bóng, tròn căng lại nóng hầm hập khiến bước chân y phải chậm lại.

Tạ Liên thầm nghĩ: "Bánh trôi nước à."

Khi y còn bé, mỗi lần đến dịp Nguyên Tiêu, Tiên Lạc quốc chủ cùng vương hậu đều cùng y ăn bánh trôi nước với nhau. Tạ Liên vô cùng kén ăn, không thích bánh trôi nước, bánh ngon nhất do ngự trù nổi danh làm ra đựng trong bát vàng chén ngọc dâng lên tận nơi cho y, y cũng không vui mừng, quá ngọt nên ghét, ăn lại ngứa ngứa răng, nhân bánh này không ăn, nhân bánh kia cũng không ăn, hai cái còn nguyên vẹn.

Sau này lớn hơn một chút, lại chạy lên núi Thái Thương tu luyện, tiết Nguyên Tiêu có khi quay về có khi không, tính ra cũng không ăn được mấy bữa. Bây giờ nghĩ lại một chút, y cư nhiên không nhớ rõ được chút nào, loại bánh trôi nước này, đến tột cùng vốn có mùi vị như thế nào.

Tạ Liên dè dặt đứng bên cạnh chăm chú nhìn sạp hàng, lại dè dặt buông cái túi to khó coi từ trên đầu vai xuống, cuối cùng, dè dặt mà bước vào.

Y lấy đấu lạp xuống, cầm trên tay nói: "Ông chủ, phiền ông cho một chén bánh trôi nước đi. Chỗ ngài còn không?"

Ông chủ kia hơi có chút tuổi, liếc y một cái, còn chưa trả lời, thiếu nữ kia cười đáp: "Có, ngài trước tiên ngồi xuống đi!" Xong lại đứng lên bận rộn chuẩn bị. Tạ Liên ngồi đó, nhưng thấy ông chủ kia lắc đầu, cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm không phải do trên người mình có chỗ nào bẩn khiến người khác không thích chứ, đặc biệt cúi đầu nhìn y phục cùng tay áo, xác định không bị bẩn, thoáng an tâm, hỏi: "Sao vậy?"

Y nghĩ thầm nếu như ông chủ không thích y đem cái túi kia vào, y sẽ ném nó ra bên ngoài là được. Ông chủ nhưng lại liếc y một cái, lắc đầu nói: "Thảm. Thật thảm."

Tạ Liên nói: "Hả? Ngài nói gì?"

Ông chủ nói: "Tiết Nguyên Tiêu lớn như vậy mà lại ngồi ở ngoài sạp giữa trời giá rét lạnh cóng để ăn bánh trôi nước, cũng là quá thảm rồi."

"..." Tạ Liên nói. "Ngài không thể như vậy, Sao có thể buôn bán được..."

Ông chủ không nói chuyện với y, cầm chén bỏ đi. Ngồi một hồi, Tạ Liên cảm giác bốn phía đang có người quan sát y. Có lẽ đang đánh giá y cùng cái túi to cao chót vót dị thường bên cạnh y.

Con gái ông chủ cũng len lén đi sang, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng ngón tay chọt chọt cái túi kia, dường nhiên rất ngạc nhiên khi thấy bên trong cái gì đang phồng to ra, bị mẫu thân gọi vài tiếng mới quay trở về. Tạ Liên lúc này còn chưa tu luyện ra dáng vẻ lì lợm da mặt dày của mấy năm sau, nhịn không được dùng chân đá cái túi lớn kia xuống dưới mặt bàn, muốn đem nó giấu ở chỗ người ngoài không thể thấy. Đáng tiếc, sạp này nhỏ, bàn ghế cũng nhỏ, căn bản giấu không được thứ gì. Tạ Liên không thể làm gì khác hơn là không ngừng ho nhẹ, cố hết sức khiến bản thân không chú ý đến ánh mắt của người ngoài.

Rồi sẽ quen. Không việc gì.

Bỗng nhiên, y nghĩ đến một chuyện, vội vàng đem tay móc móc trong ngực, sắc mặt chợt biến hóa, thầm nghĩ: "Cái này thảm hại hơn rồi! Không chỉ tiết Nguyên Tiêu lớn như vậy mà lại ngồi ở ngoài sạp giữa trời giá rét lạnh cóng để ăn bánh trôi nước, tiền còn không đủ nữa!!!"

Đáng lẽ y định nhanh chóng lẻn đi, hết lần này đến lần khác lại chọn ngay đúng lúc này, ông chủ kia bưng một bát sứ lớn đến, bỏ lên trên bàn, nói: "Năm đồng."

"..."

Tạ Liên cảm giác có hơi hít thở không thông, nói: "Ách...ta..."

Y ho vài tiếng, nắm tay chống ở trước miệng, nghe ông chủ kia nói: "Có phải không có không?"

Tạ Liên đang chuẩn bị bất chấp khó khăn mà đứng lên cút đi, lại thấy một bát sứ lớn "Phanh" một cái phóng tới trước mặt bàn.

Y sửng sốt, chợt nghe lão bản kia nói: "Quên đi, nhìn ngươi thảm như vậy, cho ngươi một chén cũng được. Ăn xong ta cũng phải dọn sạp, mau chóng đi về thôi. Hôm nay là Nguyên Tiêu, quan trọng là phải đoàn đoàn viên viên!"

"..."

Tạ Liên lại ngồi trở xuống, tuy rằng trong lòng đang nói, thật ra ăn xong một chén bánh trôi nước này y cũng không có nơi nào có thể trở về, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Cảm tạ."

Ông chủ kia liền buông bát quay vào trong. Nồi phía trước sạp còn lại một ít bánh trôi nước bị lão bưng đem lên bàn nhỏ. Tiểu cô nương kia nghiêng đầu cắn muỗng nói: "Ca ca lúc nào mới trở về đây? Ta muốn đợi huynh ấy trở về cùng ăn."

Ông chủ cũng nói: "Đã muộn quá rồi, tiết Nguyên Tiêu còn trở về muộn như vậy, thật kỳ quái!"

Người vợ kia nói: "Nó cũng khổ cực mà, sẽ mau chóng trở về thôi, đợi hồi nữa ông đừng có mắng nó. Diệu nhi, Diệu nhi đừng có bận rộn nữa, con đã giúp đỡ rất nhiều rồi, thực áy náy, sang đây cùng nhau ăn đi."

Cô nương trẻ tuổi kia nói: "Không vội!" Cuối cùng thu dọn một cái bàn, cũng đi qua ngồi xuống cùng bọn bọ chia bánh trôi nước.

Bốn người dường như đang đợi một người khác trở về đoàn tụ, vừa trò chuyện vừa cười đùa. Tạ Liên nhìn bọn họ, tự nhấc bát mình lên, dùng muỗng múc một viên cho vào miệng, uống một ngụm chè.

Nhưng vẫn như cũ không biết đây là tư vị gì.

.

"Ca ca, ca ca?"

Tạ Liên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, Hoa Thành đang ở bên cạnh chăm chú nhìn y. Hồng y nổi bật làm cho khuôn mặt của Hoa Thành càng trở nên minh diễm, ngọn đèn dầu khiến cho gương mặt trắng nõn không sức sống của hắn có thêm một tầng màu nhu hòa. Tạ Liên thấy chút bừng tỉnh lại tinh thần, nói: "Cái gì?"

Hoa Thành nói: "Ca ca mệt sao? Hay là đi không được?"

Tạ Liên tùy tiện gật đầu, Hoa Thành nói: "Xin lỗi. Tối hôm qua là đệ quá mức."

Một lát sau, Tạ Liên mới phản ứng kịp hắn đang nói ý gì, vội vàng khoát tay nói: "...Nói cái gì vậy, căn bản không phải loại chuyện này! Hoàn toàn không liên quan!"

Hoa Thành nhướng một bên lông mày, nói: "Thật sao? Nói hoàn toàn không liên quan như vậy, ý là, đệ hôm qua cũng không hề hơi quá đáng sao? Cho nên đệ có thể...?"

"..."

Tạ Liên chợt nhớ đến, ở đây chính là trên đường cái Quỷ Thành, giật mình đảo mắt qua, quả nhiên, chẳng biết từ lúc nào, bốn phương tám hướng đông nghẹt một đống thứ không đứng đắn hình dạng kỳ quái, tên nào lỗ tai dài thì dựng thẳng lỗ tai, tên lỗ tai ngắn thì duỗi cổ, hầu như từng tên một đều mở to con mắt như chuông đồng lớn, hướng qua chằm chằm xem xét hai người họ, bị khiếp sợ đến đều không biết nên nói gì. Cuối cùng, nói: "Tam Lang à!"

Hoa Thành mỉm cười, chắp tay nói: "Được rồi, được rồi. Là lỗi của đệ, không nói nữa."

Tạ Liên cũng thu hồi ánh mắt đang đưa sang sạp bán bánh trôi nước của yêu quái bên cạnh lại. Hai bên đường cái Quỷ Thành, treo đầy hoa đăng đỏ rực, trên hoa đăng tràn ngập câu đố, chúng quỷ hét lên: "Giải đố đèn! Giải đố đèn! Đoán đúng có thưởng! Thưởng vô cùng xứng đáng!"

Hoa Thành nói với Tạ Liên: "Ca ca, thử xem sao? Có thưởng kìa."

Tạ Liên đi đến, nói: "Thử xem?"

Chúng quỷ đều kích động lên, xô đẩy lẫn nhau: "Suỵt! suỵt! Đại bá công* muốn giải đố đèn kìa! Đại bá công muốn giải đố đèn kìa!!!"

*Đại bá công: thần mang lại phúc đức tài lộc cho người trong nhà.

"..." ùn ùn kéo đến như vậy, hô to đến mức giống như hắn đang định gọi đại thần vậy, Tạ Liên không biết nên khóc hay nên cười, đang định tùy tiện chọn một cái, nhưng lập tức có một cái xúc tua không biết từ đâu vươn đến ân cần đưa cho y một chiếc hoa đăng, nói: "Mời ngài! Mời ngài!"

Đối với Tạ Liên mà nói, cái nào cũng như nhau. Vì vậy y liền nhận đèn, nhìn thoáng qua. Câu đố gồm bốn chữ: "Tìm được đầu bạc."

Tạ Liên không cần suy nghĩ, nói: " "Ta'."*

*找到白头 (Tìm được đầu bạc): Chữ "白头" là lấy hai chữ đầu và cuối trong câu "白字开头" (mang nghĩa: viết nhầm chữ đầu tiên), mà chữ đầu tiên trong câu đó chính là chữ "找". Cho nên, đáp án là "我" bị viết thiếu nét, nhầm thành chữ "找".

Hoa Thành vỗ vỗ tay, khen: "Ca ca, lợi hại." Đám quỷ cũng cùng hắn vỗ tay vang rền như sấm, quỷ khóc sói gào, còn có một vật đen như mực không rõ từ đầu lộn nhào trên không trung reo hò khen hay, có hơi quá mức khoa trương. Tạ Liên thẹn thùng, nói: "Thật ra, cái này...thực sự rất đơn giản mà."

Xúc tua kia lại đem đến thêm một ngọn hoa đăng, nói: "Mời ngài! Mời ngài!"

Tạ Liên nhận đèn, lần này đây, câu đố là "Một ngày tết Âm Lịch."

Cũng như trước không cần suy nghĩ, Tạ Liên nói ra đáp án, nói: " 'Phu'."*

*春节一日 (Một ngày tết Âm Lịch): Chữ "春" nếu tách các nét ra sẽ được ba chữ 一, 日,

夫. Mà trong câu đó đã ghi hai chữ 一, 日 nên đáp án chính là nét còn sót lại "夫" (Phu - trong phu quân).

Hoa Thành lại định nhấc tay lên vỗ, Tạ Liên nói: "Không cần, cái này cũng đơn giản."

Hoa Thành cười híp mắt nói: "Vậy sao? Thế nhưng, đệ thật lòng nghĩ ca ca lợi hại mà."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Đâu có, đâu có. Nếu như đích thân đệ viết câu đố trên hoa đăng, ta vẫn giải được, đó mới là lợi hại..."

Lúc này, xúc tua lại tặng một ngọn đèn thứ ba, xướng nói: "Mời ngài! Mời ngài!"

Tạ Liên vừa nhìn kết quả, xung quanh lông mày nhẹ nhàng ngưng đọng lại. Bốn phía cùng nói: "Ha! Lần này khó rồi!"

Tạ Liên gật đầu. Quả nhiên, câu đố lần này không thể liếc một cái liền thấy đáp án: "Hàm tu đê đầu biểu khuynh tâm (Xấu hổ cúi đầu bề ngoài cảm mến)."

Có điều, cũng không tính là quá khó. Giây lát, Tạ Liên nói: " 'Hàm tu (xấu hổ)' có thể đoán là cây mắc cỡ, lấy bộ Thảo; 'Đê đầu", lấy chữ 'Đê' để lên đầu; 'Biểu khuynh tâm', lấy chữ 'Khuynh' trong bộ Tâm. Ba bộ hợp lại, là...'Hoa'. Đáp án chính là Hoa."*

*含羞低头表倾心 (Xấu hổ cúi đầu bề ngoài cảm mến): "含羞" là một loài cây mang tên cây mắc cỡ, ý chỉ cây cỏ, mà bộ chữ trong tiếng trung gần với cây cỏ là bộ Thảo (艹). "低头" (cúi đầu): ý trong câu này chỉ lấy nét

đầu tiên của chữ cúi "低" - nét đầu là ( 亻). "表倾心": chữ Khuynh Tâm (倾心 - cảm mến) nếu tách hai chữ ra, chữ tâm (心) còn có nghĩa là ở giữa. Ở đây mang ý lấy nét giữa của chữ Khuynh "倾" - nét ở giữa chính là (七) => 艹 + 亻 + 七 = 花 (Hoa).

Nói xong y liền bưng kín lỗ tai. Quả nhiên, y vừa báo xong đáp án, bốn phía lại bắt đầu quần ma loạn vũ, hô hào đến mức phô trương tang bốc bừa bãi, quá lời đến cực điểm, kẻ khác phải buồn nôn. Hoa Thành mỉm cười nhìn y, nói: "Ca ca, lần này, thật sự lợi hại."

Xúc tua kia lại lặng lẽ nâng một ngọn đèn thăm dò y, Tạ Liên cũng mỉm cười nói: "Còn lợi hại hơn nữa. Lần này, ta không nhìn câu đố cũng có thể đoán được đáp án, đệ tin không."

Hoa Thành mở to mắt, nói: "Ồ, thật sao, ca ca còn có tuyệt kỹ như vậy?"

Tạ Liên nhận đèn, nói: "Đương nhiên, ta đoán, đáp án lần này chính là 'Thành'. Thành trong Hoa Thành, đúng không?"

Vừa nâng đèn lên nhìn, quả nhiên, "Binh khí khẽ động phương Nam bình định", Tạ Liên nói: " 'Binh khí khẽ động',tương phản với Binh, ngược lại là Đất; Khí giữ nguyên; 'Phương Nam bình định', lấy chữ Phương trong bộ Nam, Bình Định đi cùng với Đất, Khí ở giữa, chính là Thành. Đây là câu đố khó nhất, đáng tiếc..."

*干戈一动南方定 (Binh khí khẽ động phương Nam bình định): Binh (干) đảo lại thành Đất (土); giữ nguyên Khí (戈), đặt ở giữa; lấy chữ Phương (方) trong chữ phương Nam (方定). Ghép các nét lại => 土 + 方 + 戈 = 城.

Đáng tiếc, bị y đoán trúng quy luật rồi. Bốn đáp án nối lại, là gì?

Đám quỷ bị nhìn thấu, cũng không dám hoan hô, ngược lại ho khụ khụ, cùng nhìn trời. Ánh mắt Hoa Thành chậm rãi đảo qua, đám quỷ đều bị dọa đến sợ bể mật, có con chui vào trong đèn, có con chui xuống dưới đất, đều ôm đầu nói: "Thành chủ bớt giận!!! Không phải chủ ý của ta!!!" "Cũng không phải ta quậy!" "Cái rắm! Rõ ràng ngươi là tên to tiếng tán thành nhất!!!"

Hoa Thành lạnh nhạt nói: "Cút."

Thoáng chốc, người người quỷ quỷ trên đường trong nháy mắt đều như gió cuốn mây tan, không còn lại bao nhiêu. Tạ Liên đem đèn treo lại lên kệ, mỉm cười nói: "Quay về thôi."

Hai người sóng vai đi, cùng đi về phía Thiên Đăng Quán. Trên đường, Hoa Thành nghiêm trang nói: "Ca ca, huynh không nên dùng ánh mắt này nhìn đệ. Thật sự không phải đệ kêu bọn họ làm như vậy."

Tạ Liên cười cười, nói: "Ta biết. Nếu là lời của đệ, nhất định sẽ không bố trí câu đố như vậy."

Hoa Thành nói: "Ồ? Vậy ca ca nghĩ, ta sẽ bố trí câu đó như thế nào?"

Tạ Liên không đề phòng mà nói: "Đương nhiên là, 'Ta phu Tam Lang*'..."

*Phu quân của ta là Tam Lang.

Nói đến đây, y mới phát giác "Họa từ miệng mà ra", vội vàng ngưng lại. Nhưng mà, đã muộn. Hoa Thành ha ha nở nụ cười, nói: "Ca ca, bị lừa! Đẹp!"

"...Giảo hoạt, giảo hoạt..."

Đúng vào lúc này, hai người về đến Thiên Đăng Quán. Vừa vào đại điện, Tạ Liên phát hiện, trên bàn ngọc, lại đang bày điện một thứ. Y ngẩn ra, đi đến vừa nhìn, đây lại là hai chén bánh trôi nước.

Y quay đầu lại, Hoa Thành cũng đi đến, nói: "Vừa rồi ca ca trên đường nhìn cái này đúng không."

Tạ Liên gật đầu.

Hoa Thành nói: "Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, ca ca."

"..."

Tạ Liên nhưng không ngồi xuống, mà bỗng nhiên xà vào lồng ngực hắn, đem mặt chôn trong bộ ngực hắn, ôm Hoa Thành gắt gao không buông tay.

Hoa Thành cũng trở tay ôm lấy y.

Xa cách không biết bao nhiêu năm, y cuối cùng cũng nhớ lại, bánh trôi nước là mang tư vị gì.

Source:https://onedrive.live.com/view.aspx?cid=c199cada9d4840ad&page=view&resid=C199CADA9D4840AD!190&parId=C199CADA9D4840AD!170&authkey=!ALyFtBdK1tE9FeA&app=Word


Hết chương 245


<< Quyển 5 - Chương 241-244


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[RECOMMEND] Anh trai là tên đại ngốc + Yêu thầm - Cát Xuyên Lưu

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 1-5

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 6-10

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 3 - Chương 101-105

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 5 - Chương 241-244

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 36-40

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 21-25

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 46-50

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 41-45

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Phiên ngoại 4 - Chương 251