[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 3 - Chương 106-110

Thiên Quan Tứ Phúc (天官赐福)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭)
...

Quyển 3: Bách Vô Cấm Kỵ


Chương 106: Ba thần một quỷ chẳng thấy Chân Tiên (2)

Sư Thanh Huyền hỏi: "Nó lẻn vào xuyên tạc trận pháp sau khi chúng ta rời khỏi Bồ Tề quán?"

Sau đó lại tự bác bỏ: "Không! Không thể như vậy được."

Tạ Liên cũng nói: "Không thể nào đâu. Khi nãy chúng ta đã đẩy cửa đi ra, dẫu nó lẻn vào giở trò sau lúc ấy, đáng ra chúng ta cũng đã đến địa điểm định trước rồi, bởi vì trận pháp đã khởi động, có sửa cũng vô dụng. Thế nên lúc nó ra tay được, chỉ có một khoảnh khắc mà thôi."

Chính là khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi Minh Nghi vẽ xong trận pháp, Sư Thanh Huyền thổi tắt nến, cả Bồ Tề quán chìm sâu vào bóng tối!

Tuy nhiên, điều này lại mâu thuẫn với cách nói vừa rồi của Tạ Liên. Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Nhưng rõ ràng khi nãy trong phòng chỉ có bốn người chúng ta mà."

Trong gian Bồ Tề quán nhỏ bé, ba thần quan, một Quỷ vương, nếu nửa đường xuất hiện thêm vật gì, làm sao họ không biết cho được? Mà nếu là ai đó trong số họ nhân lúc tối tăm mà giở trò, vậy có khả năng là ai nhất?

Sư Thanh Huyền không khỏi liếc nhìn Hoa Thành, tuy rằng lập tức ngừng ngay nhưng vẫn không qua được mắt Hoa Thành. Hoa Thành cười hỏi: "Nhìn ta làm gì? So với ta, ngươi không cảm thấy Địa Sư đại nhân càng đáng nghi sao."

Minh Nghi cũng liếc hắn một cái. Hoa Thành nói: "Đừng chỉ lo đoán sau đó bị ai giở trò, nếu trận pháp mà hắn vẽ đã sai ngay từ đầu thì sao?"

Minh Nghi không phản bác, cũng chẳng tỏ thái độ gì. Sư Thanh Huyền lại không nghe nổi nữa, nói: "Hoa thành chủ, chờ đã nào. Ta biết trước đây các ngươi từng có hiềm khích, nhưng mà á, Minh huynh thật sự không phải hạng người như vậy đâu, lần này là ta đột ngột kéo huynh ấy tới giúp, huynh ấy cũng chẳng có lý do gì để làm thế cả."

Hoa Thành nói: "Làm một chuyện, chưa chắc nhất định phải có lý do. Thật ra Phong Sư đại nhân à, chính ngươi cũng đáng nghi lắm."

"Hả?" Sư Thanh Huyền không thể nào ngờ rằng, vậy mà Hoa Thành cũng nói được. Hắn chỉ vào mình hỏi: "Ai cơ? Ta á?!"

Hoa Thành đáp: "Đúng thế. Vừa ăn cướp vừa la làng, há chẳng phải là chuyện rất thường thấy sao. Rốt cuộc ngươi tới đây với mục đích gì? Nếu ngươi và tôn huynh thật sự kiêng kỵ Bạch Thoại Chân Tiên đến thế, tại sao lại soạn ra mớ giẻ rách như kia? Nếu nói hai vị thông đồng với nhau bố trí bẫy rập, cố ý giả thần giả quỷ lừa bọn ta đến đây, cũng không phải là chuyện không thể nào."

Nhìn mặt Hoa Thành là biết, rõ ràng hắn chỉ thuận miệng nói bừa một tràng chẳng nể nang ai, thế mà cũng ra dáng ghê lắm, nói lan man đến nỗi hình như người nào cũng đáng nghi. Sư Thanh Huyền cũng sắp dao động, hỏi: "Ta... bộ ta dở hơi vậy hả?"

Hoa Thành cười nói: "Như nhau thôi. Ta cũng không dở hơi vậy đâu."

Người ta dùng cái gì đánh hắn, hắn lại dùng cái đó đánh trả. Tạ Liên đang nghĩ về chuyện chính, phất tay nói: "Được rồi, các ngươi ngừng hết đi. Chuyện còn chưa giải quyết đã bắt đầu nghi ngờ người mình."

Hoa Thành cười ha ha, không nói nữa. Thái độ của hắn rất rõ ràng, không giúp đỡ, cũng không phá rối, chỉ đơn thuần là đến chơi. Không cần mong mỏi trông chờ gì ở hắn, cũng chẳng cần cẩn trọng đề phòng hắn. Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên mở miệng: "Thật ra còn một khả năng nữa, chính là lúc Địa Sư đại nhân vẽ xong trận pháp trong phòng, ngoài phòng đã có kẻ khác vẽ một trận pháp mạnh hơn trên cửa."

Lúc ấy vì để Thích Dung ngoài phòng không nghe được bọn họ nói chuyện, Sư Thanh Huyền đã ném thuật cách ly, Bồ Tề quán bị phong bế, nói một cách tương đối, giở trò ngoài phòng còn khó bị phát hiện hơn trong phòng. Hai trận pháp cùng loại đụng nhau, kẻ mạnh hơn sẽ thắng. "Mạnh" này không chỉ quyết định bởi pháp lực của người bày trận cao hay thấp, mà còn quyết định bởi vật liệu vẽ trận. Lúc đó Minh Nghi dùng chu sa lâu năm mà Tạ Liên nhặt về lúc lượm đồng nát, thứ mà người trong nghề còn chẳng thèm lượm, nếu có ai dùng máu tươi "áp trận", tất nhiên sẽ hơn hẳn một bậc.

Sư Thanh Huyền lập tức chấp nhận khả năng này, hỏi: "Ngoài phòng? Phải chăng là Thanh Quỷ? Gã tàn tạ vậy rồi mà còn tác quái được sao?"

Tạ Liên nói: "Chắc không đâu..."

Hoa Thành lạnh nhạt nói: "Trong vòng bảy ngày gã đừng hòng nhúc nhích. Có điều kẻ ngoài phòng không phải chỉ có một mình gã."

Lời này như có điều ám chỉ. Tạ Liên lên tiếng: "Nói tóm lại, mọi người khoan hãy đoán lung tung, tránh làm tổn thương lòng tin của đôi bên."

Đi vài bước, y nói tiếp: "Lời con quái vật kia nói lạ lùng thật, sao nó lại nói nơi này sẽ trở thành 'cơn ác mộng vĩnh viễn không muốn nhớ lại nữa' của Phong Sư đại nhân? Phải chăng sẽ gặp được thứ gì đó ở đây?"

Sau khi nhìn khắp xung quanh, Sư Thanh Huyền khẽ nhíu mày, nói: "... Chờ đã. Hình như đây là..."

Lời còn chưa dứt, chợt thấy Minh Nghi quắc mắt, tung một chưởng vào khoảng không, nhắm ngay ót của Sư Thanh Huyền. Tạ Liên quát: "Phong Sư đại nhân coi chừng phía sau!"

Chỉ thấy chưởng đó của Minh Nghi "ầm" một tiếng, chém đứt một vật hình bốn cạnh to tướng. Vật đó giáng xuống từ trên trời, đập thẳng về phía trán của Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền nhảy ra xa mấy thước, vỗ ngực nói: "Nguy hiểm quá nguy hiểm quá!" Đoạn cúi đầu nhìn thử, con ngươi chợt co rút. Tạ Liên bước tới xem mà cũng hơi kinh hãi. Không ngờ vật đó lại là một bức hoành nền xanh chữ vàng, viết ba chữ "điện Phong Thủy" to đùng.

Chém gãy đôi bức hoành treo tại điện thần của một vị thần quan là điều cực kiêng kỵ. Minh Nghi thu tay, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Sư Thanh Huyền ngớ ra phút chốc rồi lập tức phất ống tay áo, quét bay bức hoành gãy đôi kia, nói nhỏ: "Phải giữ bí mật, giữ bí mật nha! Tuyệt đối đừng nói ai nghe. Nếu để anh ta biết bức hoành của huynh ấy bị người khác đập vỡ, chắc chắn sẽ giận điên cho xem!"

Tạ Liên xoay người hỏi: "Đây... lại là một gian điện Phong Thủy cơ à?"

Đúng vậy, gian phòng tồi tàn mà bọn họ đi ra chính là một gian điện Phong Thủy.

Thủy Sư là thần tài, ai mà chẳng mê tài, đạo quán có hắn trấn giữ trước nay luôn nhang đèn thịnh vượng, không ngờ lại có tình cảnh tan hoang thế này, quả thật khó tin như việc một xấp ngân phiếu bị ném trơ huơ ngoài đường hết hứng gió rồi dãi nắng lại dầm mưa mà chẳng ai thèm nhặt. Sư Thanh Huyền lại xông tới trong điện, đâu đâu cũng là mạng nhện, bụi bặm, rặt vẻ thê lương không ai ngó ngàng. Lục lọi cả buổi, cuối cùng cũng lục ra được hai pho tượng thần thảm không nỡ nhìn trong đống đồ bỏ vứt sau điện.

Tượng nữ của Phong Sư thiếu cánh tay thiếu cẳng chân, tượng nam của Thủy Sư thì mất hẳn cái đầu, hơn nữa không phải lâu năm biến chất, hư hại một cách tự nhiên, mà là bị kẻ nào dùng vật bén đập vỡ, như thể có ai phát tiết hận thù sâu vô cùng tận lên người họ vậy. Đã thế hai pho tượng này còn điêu khắc giống hệt người thật, sống động lạ kỳ, nhìn chúng chật vật nhếch nhác nhưng mặt mày tươi rói nằm ngang trong miếu cổ đổ nát này, quả thật khiến người ta khó chịu khôn tả.

Mỗi tay ôm một pho tượng tượng thần, Sư Thanh Huyền siết chúng vào trong ngực, hỏi: "Thù oán gì thế này?"

Tuy Tạ Liên cũng cảm thấy cảnh tượng trên tựa như một luồng ác ý ngập ngụa tạt thẳng vào mặt, nhưng vì ổn định cảm xúc của Sư Thanh Huyền, y ôn tồn nói: "Phong Sư đại nhân bình tĩnh đi. Có người thờ thì cũng có người đập, lẽ thường trên thế gian thôi mà, không cần để bụng đâu. Chắc chắn là vật đó cố ý sắp đặt cho ngươi thấy hòng kích phát nỗi sợ của ngươi, qua đó hấp thu pháp lực."

Minh Nghi lời ít ý nhiều: "Ngươi được không vậy. Không được thì đi về."

Sư Thanh Huyền phủi bụi trên mặt hai pho tượng thần, cắn răng nắm chặt quạt Phong Sư, đứng phắt dậy nói: "Ta được chứ! Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc trong hồ lô của nó bán thuốc gì."

Bốn người ra khỏi gian miếu Phong Thủy đổ nát, dạo một vòng quanh trấn nhỏ. Thị trấn này rất tĩnh lặng, rất yên bình, không phồn hoa cũng không lạc hậu, chẳng hề có gì lạ thường, chi bằng nói rằng lạ thường nhất chính là bốn người họ. Đặt vào giữa đám người phàm, dung mạo, tư thái, quần áo lẫn cách ăn diện của bọn họ đều vô cùng bắt mắt. Vì vậy không lâu sau, bốn người vẫn nấp vào một con hẻm nhỏ, thay trang phục khác.

Bộ đồ ban đầu của Tạ Liên đã giản dị lắm rồi, thật ra không cần thay nữa, ba người còn lại đều thay hết từ đầu đến chân. Bên kia, Sư Thanh Huyền đang phát biểu ý kiến với trang phục của Minh Nghi. Bên này, Hoa Thành thay một thân áo đen thanh thoát, tóc dài cũng hiếm khi được buộc gọn gàng, đeo ngọc bội bạch ngọc, giảm ba phần lười nhác, thêm ba phần lanh lợi, trông như một tiểu sư đệ tuấn tú hơn người, thông minh thiên bẩm của danh môn chính phái nào. Đúng là ép hoàng đế mặc như ăn mày cũng chẳng giống dân xin cơm, vẫn bắt mắt như cũ. Nhìn Hoa Thành, Tạ Liên kìm lòng không đặng nghĩ đến một câu châm ngôn: "Muốn đẹp trai, mặc đồ đen", nhủ thầm quả là thế thật. Đến khi phục hồi tinh thần lại, y nhìn sang Địa Sư và Phong Sư ở bên kia, sực nhớ đến một việc, bèn hạ giọng nói: "Tam Lang, có chuyện này ta vẫn quên hỏi đệ."

Hoa Thành sửa lại cổ tay áo, hỏi: "Chuyện gì?"

Tạ Liên siết tay thành nắm đấm, đặt trước miệng ho nhẹ một tiếng, cố ra vẻ thoải mái hỏi một câu: "... Khẩu lệnh thông linh của đệ là gì?"

Nếu muốn thông linh truyền âm với người khác bất cứ lúc nào, đầu tiên phải lấy được khẩu lệnh của đối phương. Chẳng hạn như muốn tìm Sư Thanh Huyền, trước tiên nhất định phải lớn tiếng lẩm nhẩm bốn câu vè sau trong lòng: "Phong Sư đại nhân kỳ tài trời sinh" "Phong Sư đại nhân vui tính tiêu sái" "Phong Sư đại nhân thiện lương chính trực" "Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu". Đương nhiên, thông thường khẩu lệnh của thần quan sẽ không đặt kiểu khiến người ta khó mở miệng như vậy, nhìn chung vẫn tương đối bình thường.

Khẩu lệnh thông linh của thần quan cấp cao không dễ báo cho người khác biết, trừ phi là quan hệ cực thân thiết. Thân là Quỷ vương cấp Tuyệt, tất nhiên Hoa Thành cũng thế thôi. Tuy thời gian hai người kết bạn không dài, nhưng quan hệ hẳn là có thể xếp loại khá tốt, vậy mà vẫn không lấy được khẩu lệnh của đối phương, không khỏi có hơi kỳ quặc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mỗi lần có chút chuyện gì, bọn họ đều trực tiếp gặp mặt, hình như có trao đổi khẩu lệnh hay không cũng chẳng sao.

Tạ Liên chưa bao giờ hỏi khẩu lệnh của vị thần quan nào, bởi vì có việc đều vào thẳng Thông Linh trận gọi một tiếng là được, muốn tìm ai nói chuyện riêng cũng có thể lần theo trận tìm đến người, đây là lần đầu tiên chủ động xin khẩu lệnh của người khác nên chẳng có kinh nghiệm gì, không khỏi lo lắng liệu mình có đường đột quá không. Thấy ánh mắt Hoa Thành chớp lóe, nhưng vẫn không phản ứng gì, Tạ Liên thấy hơi xấu hổ, vội nói: "Bộ không tiện hả? Không sao không sao đâu, đệ mặc kệ ta đi, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tại lát nữa có chuyện định nói riêng nên mới mạo muội hỏi, để ta nghĩ cách hỏi đệ trong thầm lặng cũng được..."

Hoa Thành ngắt lời y: "Đâu có gì không tiện. Ta vui lắm."

Tạ Liên sửng sốt: "Hả?"

Hoa Thành thở dài: "Ta vui lắm, cuối cùng ca ca cũng chịu hỏi ta rồi. Vì trước giờ huynh không nhắc tiếng nào, ta còn tưởng huynh có chỗ bất tiện, không muốn trao đổi khẩu lệnh với người khác, nên ta cũng chưa chủ động mở lời. Bây giờ vất vả lắm mới chờ được ca ca hỏi, sao ca ca lại nói chỉ 'thuận miệng hỏi vậy thôi'?"

Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tức khắc phấn chấn lên, nắm tay Hoa Thành nói: "Thì ra chúng ta đều trăn trở như nhau! Vừa rồi là ta sai, câu đó mới là thuận miệng ấy, xin lỗi Tam Lang nha. Vậy khẩu lệnh của đệ là?"

Ánh mắt hơi sáng lên, Hoa Thành khẽ cúi người, nói: "Khẩu lệnh của ta, ca ca nghe kỹ nhé, ta chỉ nói một lần thôi." Dứt lời hạ giọng đọc một câu.

Nghe xong, Tạ Liên trợn to mắt, hỏi: "... Này? Là cái này thiệt hả? Tam Lang, đệ không nhầm đó chứ?"

Hoa Thành bình thản như thường, nói: "Phải. Chính là cái này. Không tin thì bây giờ ca ca thử đi?"

Tạ Liên nào dám thử: "Vậy... vậy mỗi lần người khác tìm đệ đều phải đọc thầm câu này ba lần với đệ còn gì? Thế... thế chẳng phải rất ngại sao?"

Hoa Thành cười hề hề: "Thì cũng vì không muốn người khác tìm ta nên ta mới cố ý đặt câu đó, cho bọn họ biết khó mà lui. Có điều nếu ca ca muốn tìm ta, ta sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào."

Tạ Liên cứ cảm thấy không đáng tin kiểu gì, nhủ thầm: "Nghịch ngợm quá đi mà..."

Y đắn đo do dự, định bắt đầu dùng thông linh, nhưng làm cách nào cũng không đọc ra câu khẩu lệnh đó được, cho dù đọc thầm cũng không nốt. Thấy Tạ Liên bụm nửa mặt, quay đầu đi, mãi không quyết định được, cuối cùng Hoa Thành cười đã rồi mới nói: "Được rồi được rồi. Nếu ca ca không dám đọc, ta tìm huynh cũng được. Khẩu lệnh của huynh là gì?"

Tạ Liên quay đầu lại, nói: "Đọc thuộc lòng một ngàn lần Đạo Đức Kinh là được."

"......"

Hoa Thành nhướn một bên lông mày. Không lâu sau, Tạ Liên nghe được giọng hắn bên tai mình: "Đọc thuộc lòng một ngàn lần Đạo Đức Kinh là được, mười một chữ này đúng không?"

Rõ ràng hai người đang đứng mặt đối mặt, nhưng lại ngậm miệng không nói mà giao lưu bằng ánh mắt, dùng giọng mà người ngoài nghe không được nói chuyện với nhau trong thầm lặng, thú vị vô cùng. Tạ Liên cũng dùng thuật thông linh đáp lại: "Đúng rồi. Không ngờ đệ lại không mắc lừa."

Hoa Thành chớp chớp mắt, tiếp tục trả lời: "Ha ha ha ha, suýt nữa mắc lừa rồi, đúng là thú vị thật."

Tạ Liên cũng chớp chớp mắt, ý cười lộ rõ.

Phải biết khẩu lệnh này là Tạ Liên vắt óc nghĩ ra vào tám trăm năm trước, tự y thấy nó thú vị miễn chê nên sau khi phi thăng lên lại, y vẫn tiếp tục dùng nó. Chỉ là, dường như nhiều thần khác quan không hề cảm thấy nó thú vị, dù rằng sau khi mắc lừa ai nấy cũng cạn lời. Mộ Tình từng nói thẳng điện hạ ơi ý tưởng này của huynh nhạt nhẽo quá, thứ lỗi cho ta cười không nổi, Phong Tín tuy cười đến ngã lăn dưới đất đứt cả hơi khàn cả tiếng, nhưng điểm cười của Phong Tín vừa thấp tè vừa lạ đời, thế nên hắn cười cũng chẳng khiến Tạ Liên có cảm giác thành tựu. Nếu bây giờ Hoa Thành cũng cười, ắt hẳn đã chứng minh nó thật sự có điểm thú vị.

Kế hoạch định trước là đến tửu lâu sang nhất hoàng thành uống rượu, nhưng nếu không đến hoàng thành được, uống ở đâu cũng như nhau. Vì vậy bốn người đến tửu lâu lớn nhất trấn đặt một gian phòng riêng, chán chường ngồi bên trong chốc lát, lúc tiểu nhị đưa rượu lên, Tạ Liên hỏi: "Làm phiền cho hỏi một câu, nơi này là nơi nào?"

Tuy rằng hỏi vậy rất kỳ quặc, nhưng là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Mấy vị khách quý không phải mộ danh mà đến sao? Nơi này là trấn Bác Cổ." (Mộ danh = hâm mộ danh tiếng)

Tạ Liên nói: "Mộ danh? Mộ danh gì cơ?"

Tiểu nhị dựng ngón cái lên, nói: "Xã hỏa của trấn bọn ta nha! Nổi tiếng nhất nhì vùng lân cận đấy, hằng năm vào lúc này có rất nhiều người vùng khác muốn tranh thủ đến xem cảnh hiếm."

*Xã hỏa là một lễ tục truyền thống, vui chơi ca hát, chúc mừng tiết xuân của người Hán. Ngoài ra còn là từ gọi chung những hoạt động vui chơi trong lễ hội như đi cà kheo, chèo thuyền trên cạn, múa sư, múa rồng. (theo chuonghung)

Sư Thanh Huyền tò mò hỏi: "Xã hỏa là cái gì?"

Tạ Liên nói: "Là hoạt động giải trí mà dân gian dùng để chúc mừng vào ngày lễ, sẽ có biểu diễn tạp kỹ hoặc kịch địa phương này nọ, coi cũng được." Khá giống với buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời của nước Tiên Lạc năm đó, nhưng buổi diễu hành tế trời là do hoàng gia lo liệu, nhà nước kiểm soát, xã hỏa chỉ là trò giải trí của dân gian. Sư Thanh Huyền nói: "Nhưng hôm nay có phải ngày lễ gì đâu? Cùng lắm ngày mai là Hàn lộ thôi."

*Hàn lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch.

Tạ Liên nói: "Chưa hẳn phải là ngày lễ nhất định nào, đôi khi vì muốn tưởng niệm ai đó nên chọn một ngày đặc biệt để ầm ĩ vui đùa thôi."

Lúc này, đường cái dưới tửu lâu bỗng truyền đến tiếng đoàn người rối loạn, có kẻ hét to: "Tránh ra tránh ra, trẻ con phụ nữ đừng đứng đằng trước! Lùi ra sau hết đi, gánh hát sắp đến rồi!"

Bốn người nhìn xuống dưới lầu. Vừa nhìn thì hoảng hồn, Tạ Liên bỗng chốc trợn to mắt. Chỉ thấy một hàng đội diễu hành dài ngoằng đi trên đường cái, người nào trong đội cũng trang điểm mặt đỏ chót, khoác đủ loại trang phục dị hợm, chưa kể trán còn cắm một thanh vũ khí sắc bén.

Đống búa rìu, dao phay, kìm sắt hay kéo cắt đó có loại bén nhọn loại cùn gỉ, cái nào cũng sâu đâm sâu vào đầu hoặc ghim trước trán bọn họ. Có kẻ ngay cả tròng mắt cũng bị nặn ra ngoài, máu chảy đầm đìa trên đôi má, có kẻ bị đâm từ trán xuyên qua sau ót, trông đẫm máu khủng khiếp. Những người trong đội diễu hành, ai nấy cũng nhíu chặt chân mày, biểu cảm đau đớn, máu me đầy mặt, song họ vẫn chậm rãi bước về phía trước giữa tiếng nhạc hợp tấu, hệt như một hàng u linh.
.
.
.

Chương 107: Bốn quỷ thần nghe về huyết xã hỏa

Tạ Liên đứng phắt dậy. Sư Thanh Huyền cũng đạp lên bàn, xắn tay áo trông như sắp lao xuống dưới. Tạ Liên vội vàng kéo Sư Thanh Huyền lại, nói: "Không sao không sao đâu, Phong Sư đại nhân bình tĩnh nào."

Sư Thanh Huyền hỏi: "Tròng mắt bị nặn ra mà cũng không sao hả???"

Tạ Liên nói: "Không sao cả. Không ngờ lại xem được huyết xã hỏa ở đây, đúng là hiếm thấy."

*Huyết xã hỏa là một loại văn hóa dân gian nổi tiếng ở trấn Xích Sa thành phố Bửu Kê tỉnh Thiểm Tây, mỗi năm nhuận biểu diễn một lần, nội dung biểu diễn là sự tích Võ Tòng giết Tây Môn Khánh trả thù cho Võ Đại, chủ yếu dùng búa, dao cầu, kéo, dùi đâm vào đầu Tây Môn Khánh và những kẻ xấu khác, trông rất kinh khủng máu me và rất thật nên có tên là huyết xã hỏa (xã hỏa đẫm máu).

Sư Thanh Huyền vội vã rụt chân xuống khỏi bàn, hỏi: "Huyết xã hỏa? Đó là gì thế?"

Hai người ngồi xuống trở lại, Tạ Liên mở miệng: "Xã hỏa ở mỗi nơi mang một trường phái khác nhau, huyết xã hỏa là một loại trường phái đặc biệt, cực kỳ hiếm thấy, ta cũng chỉ nghe nói thôi, chưa thấy tận mắt bao giờ, bởi vì cách trình diễn của nó vừa máu me vừa tàn khốc, hơn nữa kỹ thuật hóa trang được giữ bí mật tuyệt đối, không truyền cho người ngoài, bây giờ ngày càng ít dần."

Sư Thanh Huyền kinh ngạc: "Kỹ thuật hóa trang? Những thứ đó đều là giả sao? Vậy vậy vậy... giống thật quá rồi, ta còn tưởng là tà pháp gì biến ra chứ!"

Sư Thanh Huyền không hề nói quá chút nào, Tạ Liên cũng thở dài: "Dân gian có biết bao kỳ nhân dị sĩ nhỉ."

Nhìn đám người biểu diễn trong đội diễu hành, chẳng những vũ khí sắc nhọn trên trán "ghim sâu ba phân gỗ", có kẻ còn thủng ruột rách bụng, thiếu cánh tay thiếu cẳng tay chân, bò lê dưới mặt đất, đập đầu gào khóc; còn có vài kẻ nâng giá gỗ cao ngất, một cô gái treo vất vưởng trên thanh ngang, cổ buộc dây thừng, trông như treo cổ tự sát; lại thêm hai kẻ nữa túm đôi chân của một cô gái khác, áo quần của cô gái đó bị xé rách bươm, mặt úp xuống bị kéo lê suốt một đường, để lại vệt máu dài ngoằng dưới nền đất, quả thật chẳng khác gì cảnh địa ngục. Rõ ràng đều là con người đang biểu diễn, song lại khủng bố gấp bội chợ Quỷ khắp nơi đều là quỷ. So với nơi này, chợ Quỷ tưởng chừng như là một phiên chợ nhân gian tưng bừng náo nhiệt. Kiểu hóa trang đó quả thật không biết hóa bằng cách nào, dù là người đã nghe về truyền thống này như Tạ Liên, lần đầu tiên chứng kiến cũng suýt tưởng là yêu ma xuất hiện.

*Ghim sâu ba phân gỗ: nguyên văn là "nhập mộc tam phân", thành ngữ bắt nguồn từ điển tích về Vương Hi Chi - nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc, tương truyền khi Vương Hi Chi viết chữ lên ván gỗ thì phát hiện chữ mình viết in sâu vào ván gỗ khoảng ba phân. Thông thường cụm này dùng để hình dung bút lực thư pháp cứng cáp, bây giờ mang nghĩa lập luận sắc sảo, nhưng ngữ cảnh này tui nghĩ ý là mấy cái dao búa ghim sâu vào đầu ấy.

Khá nhiều phụ nữ và trẻ em không dằn được lòng hiếu kỳ muốn chen lên trước đám người để xem cho rõ, đến khi thấy rồi lại bị dọa đến độ hét toáng lên lùi ra sau. Sư Thanh Huyền hỏi: "Thái tử điện hạ, chẳng phải huynh nói xã hỏa mang ý chúc mừng sao? Làm gì có kiểu chúc mừng nào thế này, người cũng bị dọa chạy mất bóng, mấy bé gái sẽ gặp ác mộng cho coi, xem loại biểu diễn này thật sự sẽ khiến lòng người vui vẻ sao?"

Những người xem loại biểu diễn này có vui không thì chưa dám nói chắc. Trên thực tế, giết chóc thấy máu đích thực khiến người ta hưng phấn. Bất luận có sợ hay không, sau khi nỗi sợ qua rồi, đáy lòng nhiều người sẽ nảy sinh một ít khoái cảm. Hình như trong tiếng địa phương, loại huyết xã hỏa này còn có tên là "đâm phát sướng", theo cách hiểu của Tạ Liên tức là: Đâm mạnh một nhát dao, đâm chết luôn kẻ đó, cõi lòng sẽ sướng rơn.

Tận sâu dưới đáy lòng con người, tồn tại một khát vọng dành cho "giết chóc".

Có điều, tất nhiên Tạ Liên sẽ không nói nhiều như thế, chỉ tập trung tinh thần xem tuồng diễn. Trong đội diễu hành đông đúc hùng hổ có một chàng trai áo đen mặt mũi sáng sủa, thân hình cao gầy, ốm như que củi, tay cầm vũ khí bén nhọn, thình lình nện thẳng vào đầu một người biểu diễn mặc trang phục hoa lệ, con dao đó tức thì cắm vào đầu đối phương, hắn tiếp tục dùng một ngọn giáo dài móc đối phương lên, treo giữa không trung, tàn nhẫn mà đẫm máu cùng cực, quả thật cứ như hành hung giết người ngay tại trận, dọa cho một đám người hoảng sợ la oang oảng, song cũng có đám khác trầm trồ khen ngợi.

Tạ Liên nói: "Ta đoán bọn họ đang biểu diễn một câu chuyện, chàng trai áo đen đó hẳn là nhân vật chính, những kẻ bị giết chắc toàn là nhân vật phản diện, là kẻ ác. Cả câu chuyện này, có vẻ muốn biểu đạt 'Trừng ác dương thiện'."

*Trừng ác dương thiện: trừng trị thế lực ác, tuyên dương ý chí thiện lương.

Nói đến đây, Tạ Liên bỗng giật mình, nhắc nhở: "Phong Sư đại nhân, xem kỹ đi."

Sư Thanh Huyền đáp: "Đang xem nè."

Tạ Liên nói: "Ý ta là muốn ngươi xem cốt truyện. Xem bọn họ diễn về ai, tình tiết như thế nào. Con Bạch Thoại Chân Tiên đó đưa ngươi đến đây nhất định có nguyên do, biết đâu nó chọn đúng hôm nay là vì muốn ngươi xem tuồng huyết xã hỏa này."

Chàng trai áo đen nhíu chặt hai hàng lông mày, nét mặt đau đớn, một mình hắn "giết" hơn trăm "kẻ ác" trong đội ngũ, bản thân cũng bị đủ loại vũ khí sắc nhọn đâm khắp người, cuối cùng ôm lấy vài "thi thể" da tróc thịt bong và họng buộc lụa trắng, cúi đầu không nhúc nhích, chẳng ngờ lại là kết cục đồng quy vu tận. Một hàng đội ngũ đi qua, hàng phía sau tiếp tục diễn, cứ tuần hoàn như thế. Tạ Liên hỏi: "Các ngươi có nhìn ra là câu chuyện nào không?"

Sư Thanh Huyền nhíu chặt lông mày, đáp: "Không. Ta thấy xem chẳng hiểu gì sất, hắn toàn giết người thôi."

Hoa Thành ngồi bên cạnh Tạ Liên, ung dung nói: "Xem ra không phải câu chuyện nổi tiếng gì. Hỏi người địa phương xem có phải chọn từ ghi chép về nhân vật địa phương không."

Vừa khéo tiểu nhị của tửu lâu lại đi lên đưa đồ ăn, hỏi: "Mấy vị khách quý, thấy đẹp không? Kích thích không?"

Tạ Liên nói: "Đẹp, kích thích. Vị tiểu nhị ca này, cho ta hỏi một câu, huyết xã hỏa trong trấn các ngươi diễn về ai thế?"

Quả nhiên, tiểu nhị kia đáp: "Cái này hả, thông thường người vùng khác không biết đâu, toàn phải hỏi một tiếng. Xã hỏa của trấn Bác Cổ bọn ta diễn về câu chuyện của một nhân vật truyền thuyết ở vùng này. Tương truyền mấy trăm năm trước, nơi đây có một thư sinh, họ Hạ."

"Thư sinh họ Hạ này hả, tuy nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng có bản lĩnh lắm, từ nhỏ đã thông minh kinh người, học cái gì cũng tinh thông thần tốc, lại còn là đứa con hiếu thảo nổi tiếng gần xa, làm gì cũng chuẩn không cần chỉnh. Thế mà hắn cứ gọi là xui tận mạng, gặp chuyện tốt gì cũng chẳng dài lâu."

"Hắn học hành đi thi, rõ ràng thi giỏi nhất, nhưng vì chưa biếu quà cho quan chấm thi, đắc tội người bề trên nên bài thi của hắn bị cố ý giấu mất, đổi thành giấy trắng, qua nhiều năm cũng không có tên trên bảng vàng. Hắn đính hôn, vị hôn thê thanh mai trúc mã, như hoa như ngọc, thùy mị nết na, chẳng ngờ cả vợ và em gái đều bị thế gia vọng tộc giành đi làm thị thiếp, một người không thuận theo nên bị đánh chết tươi, một người không chịu nổi lăng nhục nên tự sát. Hắn đi tranh luận phải trái, ngược lại còn bị người ta vu cáo tội thông gian trộm cắp, nhốt vào đại lao không cho cơm ăn, suýt thì chết đói. Vì cầu tình cho hắn, cha mẹ già yếu hơn bảy chục tuổi dập đầu suốt một đêm, nhưng cũng uổng công vô ích, hắn bị nhốt hai năm mới được thả. Mẹ không ai chăm sóc đã bệnh chết từ lâu, cha tuổi tác đã cao còn phải làm bốc vác nuôi gia đình nên cũng chỉ sót một hơi tàn. Hắn không học nữa, đi làm buôn bán, nhưng vì làm quá tốt, bị các thương nhân lớn khác hùa nhau chèn ép, chút tiền kiếm được đều bị vét sạch, còn nợ ngược lại nữa."

"......"

Tiểu nhị sụt sùi: "Các vị nói xem, sao người này có thể xui xẻo như vậy chứ?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói bằng giọng chân thành: "Đúng nha."

Ngoại trừ y ra, sao lại còn có người xui xẻo như thế chứ!

Sụt sùi xong, tiểu nhị hớn hở nói: "Sau đó người này nổi khùng, bộc phát bản tính, vào một đêm nọ, chính là một ngày trước Hàn lộ như hôm nay, hắn xách theo một đống hung khí, chém chết sạch tất cả những người từng hại mình! Trận giết đó phải nói là máu thịt tung tóe, sung sướng mê ly! Do những kẻ hắn giết ức hiếp bách tính cùng quê đã lâu, tất cả mọi người đều vỗ tay khen hay, vậy nên sau đó á, cứ hễ một ngày trước Hàn lộ, trấn ta sẽ dùng huyết xã hỏa tưởng niệm hắn, hy vọng Hạ sinh đại nhân phù hộ chúng ta, đánh chết kẻ ác."

*Hạ sinh ở đây không phải tên riêng nên không in hoa chữ "sinh", ý là thư sinh họ Hạ ấy.

Bảo là trừng ác dương thiện, đến cùng thiện ác đều không có kết cục tốt. Tiểu nhị kia đi xuống, Tạ Liên thấy Sư Thanh Huyền ngồi đăm chiêu bèn hỏi: "Phong Sư đại nhân, ngươi có ý kiến gì không?"

Sư Thanh Huyền phục hồi tinh thần lại, đáp: "Hình như ta có vài cách nghĩ khó tả, nhưng vẫn... khó tả quá, không nói được nguyên nhân vì đâu. Thái tử điện hạ huynh thì sao?"

Tạ Liên nói: "Ta đang nghĩ, thư sinh họ Hạ này, phải chăng là tiền thân của Bạch Thoại Chân Tiên?"

Lúc bọn họ đang nói chuyện, đội diễu hành phía sau lại bắt đầu trình diễn câu chuyện đó lần nữa, Sư Thanh Huyền lại nhìn xuống, hỏi: "Tiền thân?"

Tạ Liên đáp: "Đúng vậy. Sự tinh quái và ngọn nguồn hình thành của loại người này thường liên quan đến oán niệm hoặc chấp niệm cực sâu đậm dành cho ai đó. Chẳng hạn như, ta nghe nói ở Đông Hải có một loại quỷ gọi là 'Kiều Cơ', kết tụ từ oán niệm của phụ nữ. Nghe đồn là bởi nỗi đau của người phụ nữ đợi chồng mãi không về, cũng có lời đồn là vì sự điên cuồng của những cô gái quen thói đố kỵ. Nếu nói sự hình thành ban đầu của Bạch Thoại Tiên Nhân bắt nguồn từ nỗi căm hờn đối với số phận bất hạnh hoặc ghen ghét với người gặp vận tốt của ai đó bị vận rủi quấn thân, vậy cũng không phải không có khả năng nhỉ?"

Minh Nghi nói: "Tra ghi chép địa phương đi. Phải xác thực thời gian."

Tạ Liên nói: "Đúng, phải tra."

Nếu muốn biết khả năng này có thành lập được không thì phải tra xem "thư sinh họ Hạ" là nhân vật xuất hiện vào mấy trăm năm trước. Nếu thời gian xuất hiện muộn hơn ghi chép sớm nhất về Bạch Thoại Tiên Nhân thì không thành lập được. Sư Thanh Huyền gật đầu, suy nghĩ một lát rồi vẫn nói: "Còn một chuyện nhỏ nữa..."

Đúng lúc này, phía dưới thình lình truyền đến giọng ai cười hô hố: "Cứ chờ mà xem! Người thân nhất của ngươi, bạn tốt nhất của ngươi, tất cả đều sẽ chết không chỗ chôn bởi vì ngươi!"

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền bỗng giận đến biến sắc, tay trái nhấn lên bàn một cái, nhẹ nhàng rơi xuống dưới tửu lâu.

Giọng nói đó truyền đến từ trong đội diễu hành!

Tạ Liên ở trên lầu gọi lớn: "Phong Sư đại nhân! Quay lại đi!"

Sư Thanh Huyền rơi vào một đám xác sống máu me đầm đìa, tức giận quát: "Lăn ra đây! Lăn ra đây!!!"

Tuy nhiên, những người biểu diễn vẫn đờ ra, hoàn toàn không để ý đến Sư Thanh Huyền, tiếp tục bước về phía trước như mộng du. Sư Thanh Huyền đứng trong đội diễu hành, bị dòng người kéo cho xoay mòng mòng, căn bản không phân biệt được rốt cuộc là kẻ nào có vấn đề, thấy kẻ kia đáng nghi là muốn nện quạt xuống, nhưng rồi lại thấy kẻ nọ đáng nghi hơn, ngộ nhỡ nện nhầm thì xong một mạng người. Hoa Thành xếp một cọng rau trong đĩa mà mình không đụng đến thành một gương mặt cười, chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Vô dụng thôi. Lão yêu quái đạo hạnh ngàn năm muốn giấu đuôi hồ ly là chuyện dễ như trở bàn tay."

Trong đội diễu hành quái dị như thế, muốn trà trộn thứ gì không phải người là chuyện quá dễ dàng. Chưa kể hình dạng của Bạch Thoại Tiên Nhân vốn đã rất giống người, huống chi là Bạch Thoại Chân Tiên có đạo hạnh cao nhất trong số chúng?

Không lâu sau, Minh Nghi cũng nhảy xuống lầu, xốc Sư Thanh Huyền ra. Đoàn người rời khỏi đường cái, đi về hướng miếu Phong Thuỷ, tay nắm quạt của Sư Thanh Huyền còn đang run nhè nhẹ, so với lúc ban đầu bị dọa sợ, bây giờ trông như bị chọc giận nhiều hơn. Hắn xách một bầu rượu ra khỏi tửu lâu, đi một hồi rồi nốc mạnh một ngụm, tơ máu trong mắt mới dần dần tản đi, nói: "Minh huynh, tạm thời huynh đừng làm bạn tốt nhất của ta thì hơn. Chờ ta đánh chết thứ quỷ ma này rồi huynh về làm tiếp!"

Minh Nghi lại chẳng nể nang gì, nói: "Đó là ai vậy. Ngay từ đầu đã không phải ta rồi."

"......" Sư Thanh Huyền nổi nóng: "Minh huynh à chán huynh quá nha, đâu thể nào thấy tình hình nguy cấp rồi lập tức trở mặt không nhận người như vậy chứ???"

Hai người họ ở bên kia cãi qua cãi lại một phen, Tạ Liên lắc đầu, lấy ra hai thứ từ tay áo, nói: "Ta thấy Phong Sư đại nhân dùng cái này vẫn hơn."

Sư Thanh Huyền nhận lấy, hỏi: "Nút bịt tai?"

Tạ Liên gật đầu: "Tuy cách này dở hơi thật, cũng chẳng thể nào trị tận gốc, nhưng đối phó tạm thời vẫn xem như hữu hiệu. Chỉ cần ngươi nghe không được, vật kia sẽ không làm gì được ngươi. Ta đã tạo một trận, khẩu lệnh vào trận là 'Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ' (Quan trời ban phúc, không kỵ gì hết), sau này bọn ta nói chuyện với ngươi đều sẽ vào trận trước."

Sư Thanh Huyền nhét bịt tai, quả nhiên không nghe thấy gì nữa, bốn người bèn lục tục vào trận. Lúc này, Tạ Liên chợt nghe giọng Hoa Thành cất nhẹ bên tai: "Ca ca, ca ca."

Tạ Liên giương mắt nhìn lên, chỉ có Hoa Thành nháy mắt với y, dù không mở miệng nhưng giọng hắn vẫn kề sát bên tai: "Chẳng phải huynh có chuyện muốn nói với ta sao? Huynh không tới tìm ta, ta đành tới tìm huynh thôi."

Tạ Liên mỉm cười, đáp: "Ai bảo đệ đặt khẩu lệnh vậy làm chi."

Hoa Thành nói: "Được rồi, được rồi. Lỗi của ta."

Sư Thanh Huyền chỉnh vị trí của nút bịt tai, thấy hai người họ rõ ràng chẳng nói tiếng nào nhưng cứ nhìn nhau cười miết, bèn buồn bực nói vào Thông Linh trận: "Hai vị Thái tử điện hạ và Huyết Vũ Thám Hoa đang làm gì thế? Chắc không phải đã trao đổi khẩu lệnh rồi giờ đang lén lút nói gì đâu nhỉ?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói vào trận: "Làm gì có."

Hoa Thành khẽ nhướn mày, truyền âm qua: "Nói dối kìa."

Tạ Liên trượt chân một cái, vừa làm bộ nghiêm trang, mắt nhìn thẳng sải bước về phía trước, vừa trả lời: "Tam Lang đừng phá ta mà... có chuyện muốn nhờ đệ giúp đây."

Hai người sóng vai mà đi, ánh mắt không tiếp xúc, Hoa Thành hỏi: "Chuyện gì?"

Tạ Liên đáp: "Hợp tác với ta thăm dò thử xem, người kia có phải là Bạch Thoại Chân Tiên không."
.
.
.

Chương 108: Trò chuyện đêm khuya phân biệt thật giả tại miếu Phong Thủy (1)

Nghe vậy, Hoa Thành ngoái đầu, dừng mắt trên người Sư Thanh Huyền và Minh Nghi còn đang cãi nhau chí chóe ở đằng sau, ra hiệu ám chỉ một người trong số đó, hỏi: "Hắn?"

Tạ Liên gật đầu.

Hoa Thành hỏi: "Huynh muốn thăm dò thế nào?"

Tạ Liên nói: "Nhiều năm về trước, ta từng đối phó với hai con Bạch Thoại Tiên Nhân, còn bị một con bám riết hơn nửa năm. Vào thời điểm đó, ta từng gạ lời chúng nó, hơn nữa còn thăm dò được một đặc tính của chúng nó. Đặc tính này, bản thân một số con cũng chẳng hề phát hiện, nhưng chỉ cần tốn chút tâm sức là phân biệt được ngay." Dứt lời, y bí mật truyền đạt bí quyết đó. Nghe xong, Hoa Thành nói: "Dễ thôi. Cứ làm thế này."

Hai người bàn bạc xong xuôi, đúng lúc về đến gian miếu Phong Thủy tồi tàn kia. Thời tiết vào thu se lạnh, sắc trời nhập nhoạng tối. Sư Thanh Huyền đi khắp nơi tìm đầu tượng thần Thủy Sư của ca ca mình, dán nó lại, sau đó dựng hai pho tượng thần dậy, đặt chúng trở lên bàn thờ. Tạ Liên nhóm một đống lửa giữa miếu điện xập xệ, nhặt chút gỗ vụn để đốt, bốn người ngồi vây quanh ngọn lửa.

Sư Thanh Huyền bịt tai, rầu rĩ uống vài bình, cuối cùng kìm lòng không đặng hỏi: "Chúng ta đâu thể nào ngồi chờ vật kia như thế này mãi được? Có tiết mục nào góp vui không?"

Sư Thanh Huyền chủ động đề xuất, vừa khéo hợp ý Tạ Liên. Minh Nghi lại cời đống lửa, nói: "Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn tiết mục góp vui gì."

Sư Thanh Huyền hầm hừ: "Muốn chứ. Chẳng phải vật kia muốn làm ta sợ sao? Ông đây cứ không sợ đấy, bản Phong Sư vui chừng nào chơi chừng nấy, vui hơn cả ngày thường nữa, ta mừng như tết cho nó tức chết luôn."

Tạ Liên nói vào Thông Linh trận: "Chi bằng chơi xí ngầu đi."

Sư Thanh Huyền mặt ủ mày ê: "Lại là xí ngầu? Lại là so lớn nhỏ? Thái tử điện hạ, không phải huynh nghiện rồi đấy chứ."

Tạ Liên nói: "Làm gì có..."

Sư Thanh Huyền nói: "Thôi bỏ đi, dù sao trong tay cũng chẳng còn gì khác, chơi thì chơi vậy. Nhưng chúng ta có bốn người, chơi thế hơi bị loạn."

Tạ Liên đáp: "Không loạn đâu, như vầy nè."

Y mở lòng bàn tay ra, hai viên xí ngầu nho nhỏ tinh xảo bỗng nhiên xuất hiện. Tạ Liên nói: "Bốn người chúng ta chia làm hai nhóm. Ta với Tam Lang một nhóm, hai vị đại nhân một nhóm, so xem vận may của bên nào tốt hơn. Hai viên xí ngầu, mỗi nhóm ném một lần, mỗi người ném một viên, ném xong ghi lại số điểm. Điểm của nhóm nào lớn hơn thì nhóm đó thắng, ngoài ra có thể yêu cầu nhóm ít điểm hơn phải trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, hoặc làm một chuyện nào đó."

Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Ta có một câu hỏi."

Tạ Liên đáp: "Mời hỏi."

Sư Thanh Huyền rung đùi nói: "Tại sao cứ là hai người Thái tử điện hạ các ngươi chung một nhóm như đúng rồi thế? Trước khi chia nhóm các ngươi có từng xét đến cảm nhận của bọn ta chưa?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, đáp: "Vụ này hả, nếu các ngươi muốn đổi cách chia nhóm cũng được thôi. Không khác gì."

Sư Thanh Huyền cắm phất trần vào sau cổ, nói: "Thôi khỏi. Thật ra ta cũng không có ý kiến gì với việc chia nhóm này. Có điều vận may của Huyết Vũ Thám Hoa tốt như thế, chẳng phải nhóm bọn ta rất thiệt thòi sao?"

Tạ Liên cười tủm tỉm: "Không thể nói vậy được. Tuy vận may của Tam Lang bên nhóm bọn ta cực tốt, nhưng vận may của ta cực kém mà. Hai bên hợp lại, một trên một dưới, chẳng phải huề nhau sao?"

Sư Thanh Huyền nghĩ vậy thấy cũng chí lý, bèn vỗ đùi nói: "Được! Quyết định vậy đi." Đoạn quay đầu dùng cùi chỏ huých Minh Nghi, nói: "Nghe rõ quy tắc chưa Minh huynh, đừng kéo chân sau của ta đó." (kéo chân sau = cản trở)

Minh Nghi đưa mắt nhìn Sư Thanh Huyền, trong Thông Linh trận vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn: "Thứ lỗi ta không phụng bồi."

Sư Thanh Huyền vội vàng túm hắn trở lại, nói: "Kéo kéo kéo kéo chân sau cũng được! Bỏ đi bỏ đi, dô dô dô! Huynh cứ phụng bồi nha, không thì một mình ta một nhóm thảm lắm đó!"

Thế là bốn người lập lời thề qua loa, hứa tuân thủ quy tắc trò chơi, bấy giờ mới bắt đầu chơi. Lượt thứ nhất, Sư Thanh Huyền ném một viên "năm", Minh Nghi ném một viên "bốn"; Hoa Thành ném một viên "sáu", Tạ Liên ném một viên "một".

Sư Thanh Huyền mừng rỡ: "Ha ha ha ha ha ha! Thái tử điện hạ vận may của huynh đúng là quá tệ, quá tệ! Ha ha ha ha ha ha ha..."

Tạ Liên day ấn đường, ôn tồn nói: "Tuy những gì Phong Sư đại nhân ngươi tường thuật là sự thật, nhưng cũng đừng nói bằng giọng điệu hí hửng như thế chứ."

Sư Thanh Huyền đáp: "Khụ! Được rồi, e hèm, nhóm bọn ta thắng ha, bản Phong Sư yêu cầu hai người các ngươi làm một chuyện. Ờ thì, Thái tử điện hạ, Huyết Vũ Thám Hoa! Ta, lệnh cho các ngươi -- Lập tức cởi đồ giùm đối phương!"

Tạ Liên: "???"

Tạ Liên sửng sốt: "Phong Sư đại nhân???"

Minh Nghi đỡ trán, ra chiều ghét bỏ xoay người đi, có vẻ không muốn chứng kiến cảnh tượng khó đỡ này. Sư Thanh Huyền hét to: "Nào nào nào, có chơi có chịu, đường đường thần quan và đường đường Quỷ vương chắc không ăn vạ đâu nhỉ. Ta ngồi xong rồi nè, mời bắt đầu màn biểu hiện của các ngươi!"

"......"

Tạ Liên nhìn về phía Hoa Thành, Hoa Thành nhún vai, dùng khẩu hình nói thầm "Ca ca, không phải lỗi của ta".

Tạ Liên không còn cách nào, đành hỏi: "Cởi bao nhiêu?"

Sư Thanh Huyền chỉ giỡn chơi thôi, dĩ nhiên không thật sự muốn làm khó bọn họ, bèn rung đùi cười nói: "Cởi một món là đủ rồi, giữ lại vài món lát sau mới chơi tiếp được, hị hị hị hị."

Hắn lại còn muốn tiếp tục nữa cơ... Tạ Liên ngần ngừ, lén truyền âm nói: "Tam Lang à..."

Sắc mặt Hoa Thành bình tĩnh như thường, giọng lại trịnh trọng an ủi bên tai Tạ Liên: "Không có gì đâu. Chẳng phải đã thỏa thuận có thể sẽ nhường bọn họ thắng vài lần sao, lát nữa sẽ đến lượt bọn họ thua."

Đúng là trước đó bọn họ đã thỏa thuận như thế, chẳng qua Tạ Liên không ngờ Sư Thanh Huyền lại chơi kiểu này, khiến y rất có cảm giác cầm đá đập chân mình. Tạ Liên ì ạch tháo đai áo của Hoa Thành, mất cả buổi mới giúp Hoa Thành cởi xong chiếc áo đen, để lộ áo trong trắng muốt. Hoa Thành cũng điềm nhiên giúp Tạ Liên cởi áo ngoài, động tác nhẹ nhàng thong thả, hơn nữa không đụng đến tứ chi của Tạ Liên. Thật ra hai người chỉ cởi mỗi áo ngoài, chẳng đau cũng chẳng ngứa, hoàn toàn không xi nhê gì, song Tạ Liên vẫn cảm thấy chuyện này quái dị quá đỗi. Y ngồi thẳng người nói: "Lại... lại đi."

Lượt thứ hai, Sư Thanh Huyền một viên "ba", Minh Nghi một viên "sáu"; Hoa Thành vẫn ném ra một viên "sáu", Tạ Liên vẫn ném ra một viên "một".

Sư Thanh Huyền đấm đất cười sặc sụa, Tạ Liên nhìn về phía Hoa Thành. Hai người vẫn chưa ngắt thông linh, y truyền âm nói: "... Tam Lang!"

Cái này có giống thỏa thuận đâu!

Hoa Thành áy náy đáp: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi quên mất. Ca ca đừng giận, lần này là lỗi của ta."

Sư Thanh Huyền lại bắt đầu uống rượu, đoạn xắn tay áo nói: "Tốt lắm, lượt này ta lệnh cho các ngươi..."

Tạ Liên vội kêu lên: "Khoan đã! Lượt trước bọn ta làm rồi cũng cởi rồi. Lượt này nên đổi sang hỏi câu hỏi."

Sư Thanh Huyền cười ha ha: "Hỏi câu hỏi? Cũng được. Vậy câu hỏi thứ nhất của ta, Huyết Vũ Thám Hoa, trong lòng ngươi, chuyện đau đớn nhất trên đời này là gì?"

Ý cười của Hoa Thành bỗng nhạt đi, cùng lúc đó, miếu Phong Thuỷ khẽ chìm vào yên lặng.

Sư Thanh Huyền nói: "Đừng hiểu lầm nha, ta không có ý gì đặc biệt hết. Ta chỉ thật sự tò mò rằng, người lên được vị trí Quỷ vương Huyết Vũ Thám Hoa như ngươi đây, rốt cuộc trên đời này còn chuyện gì có thể khiến ngươi cảm thấy đau đớn không. Hay là, nó không hề tồn tại?"

Hoa Thành hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"

Trầm tư một lát, Sư Thanh Huyền đoán mò: "Cổ thành núi Đồng Lô?"

Đây đúng là đáp án đầu tiên nhảy ra trong đầu nhiều người khi suy xét câu hỏi này. Hoa Thành lại mỉm cười đáp: "Chưa đủ gây sợ."

Sư Thanh Huyền ngạc nhiên hỏi: "Không phải ư? Vậy là gì mới được?"

Hoa Thành nhếch khóe miệng, độ cung đó biến mất thật nhanh: "Để ta cho ngươi biết là cái gì."

Hắn khẽ cất giọng: "Tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị chà đạp lăng nhục, còn mình lại hoàn toàn bất lực. Ngươi hiểu rằng mình chẳng là cái gì, cũng như chẳng làm được gì, đây mới là chuyện đau đớn nhất trên đời này."

Nghe vậy, Tạ Liên bồi hồi nín lặng. Trong gian miếu Phong Thuỷ đổ nát, không ai đáp tiếng nào, Sư Thanh Huyền lặng thinh cả buổi, hồi lâu sau mới mở miệng: "... Ồ."

Sắc mặt Minh Nghi vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị như trước, hắn cời cời lửa, nói: "Tiếp đi."

Sư Thanh Huyền gãi tóc, xua tay: "Ta hỏi xong rồi. Minh huynh hỏi đi."

Minh Nghi bèn ngước đầu lên, nhìn chằm chằm Tạ Liên, nói: "Thái tử điện hạ."

Bấy giờ Tạ Liên mới phục hồi tinh thần lại: "Hả?"

Minh Nghi hỏi: "Chuyện mà đời này ngươi hối hận nhất là gì?"

Không ngờ Minh Nghi thường ngày chẳng nói chẳng rằng, vừa mở miệng lại hỏi vấn đề nặng ký như thế, Tạ Liên nhất thời sửng sốt.

Là không nên bỏ ngoài tai lời khuyên bảo, khăng khăng tự mình hạ phàm? Không nên chẳng biết tự lượng sức, tạo mưa cho Vĩnh An? Không nên mơ mộng hão huyền, đòi bảo vệ Tiên Lạc? Hoặc không nên giữ lại tính mạng của những người nào đó?

Y biết, toàn bộ đều không phải.

Một lúc lâu sau, Tạ Liên mới đáp: "Lần hai phi thăng."

Ba người còn lại trong miếu im lặng nhìn y. Tạ Liên thất thần giây lát, qua thật lâu mới đột nhiên choàng tỉnh, hỏi: "Sao vậy? Chư vị, ta trả lời xong rồi."

Hoa Thành nhàn nhạt đáp: "Không có gì. Tiếp tục đi."

Lượt thứ ba, Sư Thanh Huyền "hai", Minh Nghi "hai"; Hoa Thành "sáu", Tạ Liên "một".

Thấy vậy, Tạ Liên thở phào một hơi.

Quan trời ban phúc, cuối cùng cũng thắng rồi!

Đến lượt nhóm mình chịu phạt mà Sư Thanh Huyền còn nóng lòng muốn thử, như thể chẳng sợ gì sất: "Tới đi tới đi. Tùy ý tùy ý!"

Tạ Liên cười nói: "Vậy ta tùy ý nhé. Địa Sư đại nhân, mời ngài trước."

Y quay sang Minh Nghi, nói: "Đại nhân, vấn đề mà ta sắp hỏi, ngài phải trả lời thành thật, không được nói dối."

Minh Nghi không đáp, Sư Thanh Huyền xua tay nói: "Yên tâm đi, người như Minh huynh tuyệt đối không nói dối đâu."

Tạ Liên mỉm cười, hỏi: "Được. Câu hỏi thứ nhất: Ta là ai?"

Sư Thanh Huyền ngớ ra: "Thái tử điện hạ, câu hỏi gì ngộ vậy, huynh là huynh chứ ai, huynh không là huynh thì huynh còn là ai??"

Nghe vậy, Minh Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên, lát sau đáp: "Thái tử nước Tiên Lạc, Tạ Liên."

Tạ Liên gật đầu, hỏi tiếp: "Câu hỏi thứ hai, vị ngồi bên cạnh ta là ai?"

Khựng lại giây lát, Minh Nghi trả lời tiếp: "Đứng đầu chợ Quỷ, Huyết Vũ Thám Hoa."

Tạ Liên nói: "Vậy thì, câu hỏi cuối cùng -- Vị ngồi bên cạnh ngươi là ai?"

Sư Thanh Huyền càng ù cạc hơn: "Điện hạ, các ngươi chơi trò gì thế? Ta là ai? Ta là Phong Sư mà???"

Tạ Liên nói: "Địa Sư đại nhân, mời trả lời."

Lần này, Minh Nghi lại không nhanh trả lời như thế.

Sau nhiều lần tiếp xúc với Bạch Thoại Tiên Nhân, quy luật lạ lùng mà Tạ Liên phát hiện trên người chúng nó chính là: Một khi Bạch Thoại Tiên Nhân mở miệng, trong ba câu nhất định sẽ có ít nhất một câu là nói dối.

Đặc tính này tương tự như một người bình thường, dẫu cho thân thể khỏe mạnh cỡ nào, trong vòng ba ngày cũng nhất định phải uống nước, nếu không thông thường sẽ mất nước mà chết, điều này không thay đổi theo mức độ cao thấp của năng lực, trừ khi phi thăng không còn là người nữa.

Trận pháp Rút ngàn dặm đất là do Minh Nghi vẽ, cửa cũng là do Minh Nghi đi sau cùng đóng, nếu muốn giở trò thì hắn có nhiều cơ hội nhất, người đầu tiên Tạ Liên nghi ngờ tất nhiên là Minh Nghi. Nhưng lúc đó rõ ràng tâm trạng của Sư Thanh Huyền không ổn định, nếu lập tức tỏ thái độ hoài nghi, chắc chắn sẽ khiến tinh thần của Sư Thanh Huyền lung lay, tạo cơ hội cho Bạch Thoại Chân Tiên hút càng nhiều cảm xúc tiêu cực từ người hắn, biến thành cội nguồn pháp lực. Vì vậy lúc đó Tạ Liên mau chóng tìm ra một khả năng khác, nhưng thực tế y chưa từng bỏ qua khả năng trực tiếp nhất.

Tuy quan hệ giữa Phong Sư và Địa Sư rất thân thiết, nếu Địa Sư là Bạch Thoại Chân Tiên giả trang, Phong Sư tuyệt đối không thể nào không nhận ra. Nhưng nếu Bạch Thoại Chân Tiên đã im hơi lặng tiếng nhập vào người Minh Nghi thì sao?

Thế cho nên, ban đầu y mới muốn Hoa Thành hợp tác với mình, nói bóng nói gió gạ lời Minh Nghi. Hoa Thành lại đề xuất rằng, hai người họ và Minh Nghi vốn không tiếp xúc gì nhiều, nếu bọn họ gạ lời khó tránh có phần mất tự nhiên. Chi bằng trước tiên mượn danh nghĩa trò chơi, cố gắng tạo cơ hội cho Minh Nghi nói thêm vài lời, xem thử có thể dò la thực hư dưới tình huống không bị Phong Sư và Địa Sư phát hiện hay không.

Tuy nhiên, Minh Nghi vẫn kiệm lời như trước, bầu không khí có sôi nổi cách mấy vẫn tích chữ như vàng. Vừa rồi trong quá trình chơi, Tạ Liên vẫn chú tâm nghe từng câu một, hễ Minh Nghi mở miệng, đa số toàn lập lờ nước đôi, căn bản không tài nào phán định được hắn có đang nói dối không. Cuối cùng buộc lòng phải dùng tuyệt chiêu, mượn bản lĩnh của Hoa Thành, âm thầm điều khiển số điểm của xí ngầu, khiến cho Minh Nghi thua cuộc, sau đó thình lình tung ba câu hỏi, bắt hắn đâm lao phải theo lao, không thể không trả lời ngay tại chỗ.

Vì còn đang trong trò chơi, Sư Thanh Huyền nhất thời chưa phản ứng kịp, vẫn cho rằng bọn họ đang nói đùa, thế nên sẽ không bị vậy Bạch Thoại Chân Tiên thừa cơ hút pháp lực. Mà chỉ cần Minh Nghi trả lời sai, để lòi đuôi cáo, Tạ Liên sẽ lập tức tóm cổ hắn.

Như đã biết, loại vật như Bạch Thoại Tiên Nhân, trong ba câu nhất định có ít nhất một câu là nói dối. Hiện tại Tạ Liên đã hỏi hai câu, hai câu trả lời của Minh Nghi đều là nói thật.

Do đó nếu Minh Nghi là Bạch Thoại Chân Tiên, câu hỏi cuối cùng này, chắc chắn hắn sẽ trả lời gian dối.
.
.
.

Chương 109: Trò chuyện đêm khuya phân biệt thật giả tại miếu Phong Thủy (2)


Nếu thật sự muốn lừa gạt trót lọt, chỉ cần đổi cách dùng từ sao cho lập lờ một chút, hoặc vờ như đang nói đùa là xong. Tuy nhiên, hai câu hỏi trước Minh Nghi đều đáp kiểu lời ít ý nhiều, không vòng vo gì, câu cuối cùng đáng ra cũng phải thế, bằng không chẳng giống phong cách của Minh Nghi cho lắm, từ khía cạnh đó cũng chứng minh được điều khác thường.

Tạ Liên và Minh Nghi bình tĩnh nhìn nhau. Một lúc sau, cuối cùng Minh Nghi cũng mở miệng.

Hắn dùng giọng điệu chẳng khác gì hai câu trước mà đáp: "Một trong ngũ sư, em trai của Thủy Sư Vô Độ, Phong Sư Thanh Huyền."

Sư Thanh Huyền lắc đầu: "Uầy, sao huynh không nói 'bạn tốt nhất của ta'?"

Minh Nghi nhìn hắn: "Đó là ai thế?"

Nghe vậy, Tạ Liên âm thầm thở phào một hơi.

Trước đó đã nói, tuy Bạch Thoại Chân Tiên xưng là "Tiên", nhưng chung quy cũng không phải "Tiên" thật. Chỉ cần nó còn thuộc loại yêu tinh quỷ quái thì không thể nào thoát được đặc tính của quần tộc này. Đã đủ ba câu, ba câu chắc chắn đều là nói thật, xem ra Minh Nghi không có vấn đề gì. Trừ phi Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền không phải là anh em ruột, nhưng loại nghịch chuyển động trời khiến người ta á khẩu đó chắc sẽ không tồn tại.

Nào ngờ, Tạ Liên còn chưa thở phào xong, Minh Nghi đột nhiên ra tay, nhắm ngay cổ họng của y!

Tạ Liên và Hoa Thành đồng loạt chặn cánh tay của Minh Nghi, ba cánh tay hệt như ba luồng tia chớp, chóa đến độ Sư Thanh Huyền nhảy bật dậy, quát: "Minh huynh! Huynh làm gì thế?"

Minh Nghi nhìn chằm chằm Tạ Liên, trầm giọng nói: "Ngươi đã hỏi ta ba vấn đề, nhưng lượt trước ta chỉ hỏi một vấn đề."

Tạ Liên mỉm cười: "Địa Sư đại nhân, ngươi nhớ kỹ lại quy tắc đi, ta chưa hề nói một lượt chỉ được hỏi một vấn đề."

Minh Nghi nói: "Vậy được. Bây giờ ta hỏi bù. Ngươi là ai?"

Tạ Liên nói: "Vấn đề này, chẳng phải khi nãy ngươi đã đáp rồi sao?"

Minh Nghi nói: "Biết đâu ta đã đáp sai. Chi bằng mời Thái tử điện hạ nói rõ xem, vì sao bỗng dưng muốn bày ra trò chơi này, vì sao phải hỏi ba vấn đề kỳ lạ đó. Phép thao túng vận mệnh của Quỷ vương các hạ cao siêu quá, dùng vào trò chơi này hơi uổng phí tài năng nhỉ."

Hoa Thành cười đáp: "Nên nói sao đây? Ta cam tâm tình nguyện, thích dùng sao thì dùng."

Phải biết rằng, Tạ Liên và Hoa Thành thấy Minh Nghi đáng nghi, Minh Nghi cũng thấy bọn họ đáng nghi không kém. Từ lúc Minh Nghi bất ngờ ra tay, ba người đều mở miệng nói chứ không truyền âm vào Thông Linh trận, Sư Thanh Huyền không biết bọn họ đang tranh luận cái gì, song cũng không dám tùy tiện tháo nút bịt tai, chỉ đành nói: "Ngừng ngừng ngừng, ta lệnh cho các ngươi lập tức ngừng tay, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, bằng không... bằng không phải thêm ta vào!" Nói đoạn giở quạt Phong Sư ra. Minh Nghi lại đẩy Sư Thanh Huyền một cái, quát: "Tránh ra! Bớt gây thêm phiền đi!"

Đúng lúc này, một luồng gió tà quái bất chợt thổi qua, đống lửa mà bốn người vây quanh bị nó thổi cho chập chờn lên xuống, lay lắt loạn xạ. Ánh lửa khi tỏ khi mờ, rọi cho gương mặt của hai pho tượng thần một nam một nữ trên bàn thờ ở gian miếu đổ nát như cười mà không cười, tựa khóc chẳng phải khóc, quỷ dị cùng cực. Minh Nghi lại túm lấy Sư Thanh Huyền, cảnh giác nói: "Có thứ gì tới kìa."

Sư Thanh Huyền vừa bị Minh Nghi đẩy ngã chúi đầu xuống đất không dậy nổi, bây giờ lại bị hắn túm lên, mắt nổ đom đóm mắng: "Minh huynh! Huynh tốt với ta một chút được không!!!"

Minh Nghi quát: "Không rảnh!"

Tạ Liên vẫn chăm chú nhìn hai pho tượng thần, chợt nói: "Nhìn ánh mắt của chúng kìa!"

Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên gương mặt tươi cười của hai pho tượng thần quan Phong Thủy bỗng dưng ứa bốn vệt máu đỏ. Không ngờ lại là huyết lệ chảy xuống từ mắt của tượng thần làm bằng đất sét.

Tượng thần được khai quang làm phép dựng lên, hưởng qua nhang đèn và cúng bái, có sức uy hiếp nhất định với yêu ma quỷ quái. Dù không đến mức lùi xa chín mươi dặm, nhưng thông thường không thể nào bị vật không phải người tổn hại hoặc vấy bẩn. Quả nhiên đạo hạnh của con Bạch Thoại Chân Tiên này rất cao, Sư Thanh Huyền còn đang ở ngay đây mà nó dám làm cho tượng Phong Sư chảy huyết lệ ngay trước mặt Phong Sư bản tôn. Huyết lệ ấy càng chảy càng nhiều, nhiễu xuống mặt đất, chậm rãi tụ thành một hình thù méo mó phức tạp. Sư Thanh Huyền buồn bực hỏi: "Đó là thứ gì vậy? Nó... đang vẽ ư?"

Nhìn kiểu nào cũng chẳng nhìn ra là hình thù gì, Tạ Liên không đến gần, chỉ đổi hướng suy đoán tới lui. Lát sau, Tạ Liên chợt bừng tỉnh đại ngộ: Đây không phải hình vẽ, đây là một chữ viết ngược!

Y vội quát: "Đừng nhìn! Nó viết cho ngươi nhìn đấy!"

Minh Nghi tung một chưởng, "rầm" một tiếng, vệt máu dưới mặt đất lẫn hai pho tượng thần đều nổ thành những mảnh nát vụn. Sư Thanh Huyền trố mắt há mồm: "Minh huynh! Huynh... huynh huynh huynh, huynh đừng để anh ta biết đó, nếu không huynh ấy không tha cho huynh đâu!"

Tổn hại tượng thần của thần quan khác là điều bất kính cực lớn đối với thần quan đó. Hôm nay Minh Nghi trước thì chém bức hoành, sau lại phá nát tượng, chẳng khác nào tới cửa đập quán, nện vỡ bảng hiệu của người ta rồi "bốp bốp" tát người ta hai bạt tai trời giáng. Nếu tiết lộ ra ngoài để cho người đó biết, chưa chắc sẽ chịu để yên, biết đâu chừng còn dấy lên mưa máu gió tanh nữa.

Lúc này, Tạ Liên tình cờ quay đầu lại, chợt thấy dòng chữ trên bức hoành mà buổi sáng bọn họ đập nát sau đó đặt ngay ngắn ở một bên có điều bất thường. Rõ ràng bức hoành là nền xanh chữ vàng, viết "điện Phong Thuỷ", giờ đây lại trở thành một chữ lớn méo mó đỏ như máu, ngờ ngợ là một nửa của chữ "chết".

Tạ Liên nhanh tay che mắt Sư Thanh Huyền, quát vào Thông Linh trận: "Nhắm mắt lại!"

Sư Thanh Huyền hỏi: "Lại sao nữa thế?!"

Tạ Liên nói: "Không sao hết, chỉ là chữ trên bức hoành của miếu các ngươi cũng thay đổi. Vật kia biết bây giờ ngươi nghe không được nên đổi sang viết chữ."

Sư Thanh Huyền kêu lên: "Tiêu rồi! Bây giờ ta nghe không được mà nhìn chẳng xong, thế khác nào vừa mù vừa điếc?!"

Tạ Liên buông tay, nói: "Không sao đâu bình tĩnh đi, có chúng ta đây."

Minh Nghi túm cổ áo sau gáy Sư Thanh Huyền, kéo hắn qua một bên. Sư Thanh Huyền vẫn nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực nói: "Yên tâm ghê vậy đó!"

Vừa dứt lời, ngoài gian miếu đổ nát thình lình truyền đến từng đợt tiếng động ầm ĩ, Tạ Liên hoa hết cả mắt, giây tiếp theo, một đám người la hét om sòm tràn vào như dòng thủy triều đen.

Đám người đó đúng là quái lạ khôn tả, hình thù hết sức dị hợm. Có kẻ bị chặt đầu, kẻ bị treo cổ, kẻ bị đao lớn bổ vào trán, kẻ bị mổ toạc bụng... đủ mọi thể loại. Tuy Sư Thanh Huyền nghe không được cũng chẳng thấy gì, nhưng theo trực giác vẫn biết bốn phía bước chân hỗn loạn, trong lúc rối ren còn bị xô qua đẩy lại, hắn kinh ngạc nói vào Thông Linh trận: "Xảy ra chuyện gì thế? Có vật gì tới à?? Sao đột nhiên đông người vậy???"

Tạ Liên đáp: "Không có gì nghiêm trọng, là đội diễu hành huyết xã hỏa ban đêm, chúng ta mau rời khỏi đây là được."

Huyết xã hỏa của một vài địa phương, ngoại trừ diễu hành ban ngày, buổi tối vẫn còn tiết mục góp vui. Không chỉ người trong đội diễu hành muốn thỏa mãn cơn nghiện dọa người này, rất nhiều bách tính bình thường cũng ngứa ngáy khó nhịn, bọn họ bèn bắt chước vẽ âm trang của huyết xã hỏa, nhân lúc trời tối ra ngoài chạy tán loạn dọa người khác, e rằng bây giờ bốn người đã vừa khéo đụng phải đám diễu hành ban đêm. (âm trang = hóa trang kiểu âm ty)

Tất nhiên âm trang của nhóm bách tính bình thường này không sống động như thật bằng đội diễu hành chính thống ban ngày, nhưng thắng ở chỗ người đông thế mạnh, mắt nhìn không hết, chưa kể trời tối không thấy rõ vật, ấy nên đáng sợ vô cùng. Vì vậy tại những thôn trấn có truyền thống góp vui thế này, vào tối hôm biểu diễn huyết xã hỏa, dân trong vùng sẽ đóng chặt cửa nhà không ra ngoài. Khó khăn lắm mới thấy trong gian miếu đổ nát kia có người, mấy kẻ diễu hành đêm chạy lung tung ở ngoài phát hiện con mồi mà phấn khích không thôi, thoắt cái xông đến hơn năm chục người, gian miếu đổ nát tức khắc chen chật ních. Bốn quỷ thần bị dìm giữa bầy người nhảy loạn, Tạ Liên liên tục ngoái đầu, chỉ thấy Hoa Thành còn ở ngay bên cạnh, vĩnh viễn cách mình chưa đến hai bước, còn hai người kia lại bị đẩy ra bảy tám bước, bèn quát: "Mọi người mau ra ngoài đi!"

Tuy nhiên trong đám diễu hành ban đêm này, có kẻ đơn thuần muốn quậy cho vui, có kẻ là lưu manh vô lại hoặc thương nhân buôn bán nhỏ, chuyên môn tìm trấn lột tiền của lữ khách vùng ngoài đường xa đến đây xem huyết xã hỏa, thế là chặn đường họ không tha, bám riết la ầm ĩ: "Hai vị công tử thưởng chút đỉnh đi!" "Bọn ta hóa trang vất vả thế này, thấy thú vị thì thưởng chút đi!" "Đúng đó, các anh em cũng khổ lắm, mỗi năm được có một lần này!" "Không thưởng chút đỉnh coi chừng quỷ lão gia đến tìm!"

Do việc không liên quan đến mình, Hoa Thành chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng mảy may lo lắng, nghe vậy phì cười một tiếng: "Ta đây cũng muốn xem thử, có con quỷ nào dám đến tìm ta?"

Lúc này, Tạ Liên lia mắt qua, chợt thấy sát bên đoàn người trong gian miếu đổ nát, có một con quỷ treo cổ mặt mày trắng bệch đang cười gian giảo tròng dây thừng vào cổ một người.

Tuy rằng bốn phía la hét ầm ĩ, ai nấy cũng đầm đìa máu tươi, mũi méo mắt lệch, liên tục làm bộ ngươi giết ta, ta giết ngươi, ngươi chết rồi, ta chết luôn, chốc chốc lại có người kêu ré lên rồi ngã xuống, căn bản không thể nào phân biệt rõ thật giả, nhưng Tạ Liên theo bản năng cảm thấy "người" đó không được ổn, bèn giương tay lên, Nhược Da bay ra, đánh thẳng vào đầu con quỷ treo cổ kia.

Quả nhiên, con quỷ treo cổ hét thảm một tiếng, hóa thành một làn khói đen, chui xuống kẽ đất. Người khác không có thời gian chú ý, nhưng Tạ Liên lại thấy rõ ràng, vội nói vào Thông Linh trận: "Mọi người cẩn thận! Có thứ đang thừa nước đục thả câu!"

So với ban nãy, bây giờ trong miếu Phong Thuỷ nhiều thêm một luồng quỷ khí như có như không, tất nhiên không phải Bạch Thoại Chân Tiên, hẳn là đám tôm tép chẳng biết ở đâu trà trộn vào. Suốt ngày đóng giả quỷ, chung quy có ngày sẽ đưa quỷ thật đến, chúng xuất hiện vào lúc mấu chốt thế này, đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Người trong miếu thật sự quá đông quá loạn, đầu đụng đầu, chân đạp chân, hoàn toàn phân không rõ quỷ khí đó truyền đến từ người ai. Tạ Liên kéo Hoa Thành lao ra khỏi miếu Phong Thuỷ, đang định hỏi bên Phong Sư sao rồi, lại phát hiện pháp lực không đủ, không ngờ dùng xong nhanh vậy, chẳng thể thông linh được nữa. Dưới tình thế cấp bách, y nói với Hoa Thành: "Tam Lang cho ta mượn chút pháp lực đi, lát nữa trả lại cho đệ!"

Đương nhiên câu "lát nữa trả lại cho đệ" chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, pháp lực mà trước đó y mượn có bao giờ trả nổi đâu. Hoa Thành nói: "Được." Đoạn chìa tay nắm tay y. Tạ Liên cảm giác được một luồng hơi nóng râm ran truyền sang đây, đúng lúc lại có vài kẻ máu me đầm đìa chạy ra từ miếu Phong Thuỷ, đuổi về phía y. Kẻ cuối cùng chạy tới đâu rớt nội tạng tới đó, mặt đầy hoen tử thi, trên người loáng thoáng có một lớp quỷ khí phát tán, Tạ Liên vô thức nhấc tay, đánh một chưởng về phía kẻ đó.

*Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.

Chỉ nghe một tiếng ầm lớn như có thứ gì nổ mạnh, cùng lúc đó, một luồng sáng trắng lóa mắt tột độ lóe lên. Qua thật lâu sau, Tạ Liên mới kịp phản ứng.

Chỗ đứng ban đầu của con quỷ mổ bụng trà trộn trong đám người chỉ còn lại một đống cặn đen thùi như than cốc. Mà phía trước gian miếu Phong Thuỷ, cả cái nóc cũng bị hất tung. Đám người diễu hành đêm la hét um sùm trong miếu cũng trơ như phỗng, sớm đã bị tiếng nổ lớn và luồng sáng trắng kia dọa đứng hình.

"......"

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn miếu Phong Thủy bị mất nóc, đoạn cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Thành sau lưng mình. Hoa Thành cười tủm tỉm hỏi y: "Nhiêu đây đủ không?"

"......"

Tạ Liên ấp úng: "Đủ rồi. Thật ra... thật sự thì, một chút thôi, là được rồi."

Hoa Thành đáp: "Thì một chút đấy. Còn cần nữa không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Tạ Liên vội vã lắc đầu. Trước đây, y cũng từng mượn pháp lực Sư Thanh Huyền và Nam Phong, bọn họ cho mượn cũng hào phóng lắm, nhưng Tạ Liên chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như thể máu toàn thân đều biến thành dòng điện, tuôn ào ạt trong cơ thể của mình. Nếu nói pháp lực trước đây y mượn phải ăn xài tiết kiệm, ăn một miếng là một miếng, không dám lãng phí, vậy thì cảm giác của y bây giờ chính là ăn một chén đổ mười chén cũng không thành vấn đề.

Pháp lực mà Hoa Thành truyền cho quá mạnh, lấp đầy toàn thân, thế nên Tạ Liên gần như không dám lộn xộn, rất sợ mình vung tay một cái thì bên cạnh lại có thứ nổ tung. Thừa dịp bốn phía tạm thời yên tĩnh lại, Tạ Liên hối hả nói vào Thông Linh trận: "Phong Sư đại nhân, ngươi đang ở đâu? Ta ra khỏi miếu rồi nhưng không nhìn thấy ngươi."

Sư Thanh Huyền đáp trong trận: "Ôi mẹ ơi... Thái tử điện hạ sao tự dưng giọng huynh nói chuyện nghe oang oảng thế? Ta cũng ra khỏi miếu Phong Thuỷ rồi."

Tạ Liên bèn thu pháp lực lại một chút, hỏi: "Ngại quá, hơi mất kiểm soát tí. Ngươi ra bằng cách nào? Có ổn không?" Bây giờ Sư Thanh Huyền đang bịt tai nhắm mắt mà.

Sư Thanh Huyền trả lời: "Hây, còn ra bằng cách nào nữa, Minh huynh kéo ta ra chứ đâu. May là chưa bị đám người kia giẫm chết đó."

Ngay sau đó, giọng Minh Nghi cũng vang lên trong Thông Linh trận. Tuy nhiên, lời hắn nói lại khiến nụ cười chực hé bên môi Tạ Liên cứng lại. Hắn quát: "Không phải ta!"

Không phải?!

Nguy rồi! Tạ Liên quay phắt đầu lại, hỏi: "Phong Sư đại nhân! Rốt cuộc kẻ kéo ngươi đi là ai?!"
.
.
.

Chương 110: Đấu Chân Tiên, Thái tử thế Phong Sư (1)

Sư Thanh Huyền lại không lên tiếng nữa.

Trong lòng cảm thấy không lành, Tạ Liên hỏi: "Phong Sư đại nhân? Ngươi sao thế? Ngươi có còn ở đây không? Xảy ra chuyện gì rồi, sao im re vậy???"

Nếu bị kẻ diễu hành đêm nghịch phá nào đó đưa đi trong lúc hỗn loạn cũng sẽ không đột ngột im lặng, lẽ nào đã bị sát hại? Nhưng sốt ruột cách mấy cũng vô ích, ngay cả bây giờ Phong Sư đang ở đâu Tạ Liên cũng không biết!

Rốt cuộc đoàn người cũng yên tĩnh lại, sau cùng Minh Nghi cũng thoát thân ra khỏi miếu Phong Thuỷ. Thiên giới có quy định, không được lạm dụng pháp lực với người phàm, tùy tiện hiển linh, nếu giết hại mạng người cũng sẽ bị ghi tội. Quy tắc này quả thật làm khó những thần quan tuân thủ luật lệ, không thì chỉ cần tiện tay phất một cái, đám người kia sẽ bay theo nóc nhà. Vất vả lắm mới kịp phản ứng, chúng dân rối rít hét om sòm: "Xuất, xuất hiện rồi! Xuất hiện thật rồi!" "Yêu quái tới kìa!" Vừa hét vừa chạy tán loạn. Tạ Liên nói: "Địa Sư đại nhân! Sao lúc nãy ngươi không kéo Phong Sư đại nhân lại? Ngươi có thấy hắn không? Lạc nhau khi nào thế?"

Minh Nghi đáp: "Lúc nãy trong đám đông có quỷ thừa dịp hỗn loạn tấn công con người."

Xem ra Minh Nghi thấy có người gặp nguy hiểm tính mạng nên phân tâm đi cứu, đánh được quỷ nhưng lạc mất bạn. Tạ Liên nói: "Chúng ta mau chia nhau ra tìm đi! Chắc chưa đi xa đâu."

Bỗng nhiên, trong Thông Linh trận lại vang lên giọng của Sư Thanh Huyền. Hắn cười sằng sặc: "Ha ha ha ha ha ha ha..."

Tuy tiếng cười ấy rất đỗi đột ngột, nhưng dù sao cũng có hồi âm, Tạ Liên vội nói: "Phong Sư đại nhân! Vừa rồi ngươi sao thế, tự dưng không nói tiếng nào, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi chứ."

Sư Thanh Huyền đáp: "Ha ha ha ha ha ha ha sao lại thế được bản Phong Sư dễ xảy ra chuyện như vậy sao ta chỉ cố ý nói đùa hù các ngươi thôi ha ha ha ha ha ha Minh huynh tên khốn kiếp này không ngờ huynh chẳng kéo ta lại ta mà chết nhất định sẽ hóa thành Tuyệt về tìm huynh ha ha ha ha ha ha ha..."

Minh Nghi mắng: "Bớt ha ha. Nói tiếng người đi!"

Tạ Liên cũng biết Sư Thanh Huyền càng căng thẳng càng phấn khích càng sợ hãi thì càng phải ha ha ha, xem đi, thậm chí quên ngắt câu luôn kìa, Tạ Liên bèn chen ngang hỏi: "Ngươi chưa mở miệng nói phải không? Sắc mặt có thay đổi rõ rệt không? Có ra tay phản kháng không?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Ta chưa mở miệng. Sắc mặt không thay đổi. Không có phản kháng."

Tạ Liên nhủ thầm: "Thôi xong. Kiểu này là sợ ngu người rồi."

Y nói chậm lại, dịu giọng dặn dò: "Tốt lắm. Nghe ta nói đây, Phong Sư đại nhân, sẽ không sao đâu. Ngươi đừng sợ, cứ duy trì nguyên trạng, vờ như không phát hiện gì hết, có lời gì cứ lẳng lặng vào Thông Linh trận nói với bọn ta, nói lúc nào cũng được. Nhưng tuyệt đối đừng để vật kia phát hiện ngươi đã biết nó là cái gì. Lặng lẽ tỏa linh quang của ngươi ra, hình thành một lớp đạo trường (nơi làm pháp sự của đạo sĩ), che chở quanh thân ngươi, như vậy có thể đảm bảo chí ít ngươi sẽ không té ngã hoặc lọt hố. Ngộ nhỡ có binh khí gì tập kích, ngươi cũng có thể phát hiện."

Giọng Sư Thanh Huyền nghe như khóc không ra nước mắt: "Ồ. Sau đó thì sao?"

Tạ Liên nói: "Sau đó hít thở sâu. Cứ thế, làm thêm vài lần... thấy đỡ hơn nhiều chưa?"

Giọng điệu của y hết sức dịu dàng, rất có tác dụng trấn an. Sư Thanh Huyền hỏi: "Hình như đỡ hơn chút rồi, cảm ơn Thái tử điện hạ."

Tạ Liên bèn thử thăm dò: "Vậy... ngươi cảm thấy, nếu bây giờ ngươi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn thứ đang kéo mình thì sẽ như thế nào?" Có chịu nổi không?

Sư Thanh Huyền đáp: "Chắc chết luôn quá."

"......"

Xem ra nếu Sư Thanh Huyền mở mắt, nỗi sợ của hắn sẽ tức khắc chạm đỉnh ngay khi mở mắt ra, trở thành mỹ vị và nguồn dinh dưỡng tuyệt vời cho Bạch Thoại Chân Tiên. Từ đó trở đi, phỏng chừng cũng mất luôn sức chiến đấu. Chưa kể ngộ nhỡ Sư Thanh Huyền vừa mở mắt, đúng lúc vật kia cũng đang nhìn hắn chòng chọc, nói không chừng đường đường Phong Sư sẽ lập tức miệng sùi bọt mép, như ánh sao rơi. Tạ Liên nói: "Vậy ngươi cứ nhắm mắt đi."

Minh Nghi hỏi: "Sau khi dẫn ngươi rời khỏi miếu Phong Thuỷ, nó đi về hướng nào?"

Bây giờ điều mà bọn họ cần nhất chính là vị trí của Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền nhắm mắt không thấy đã đi đâu, nhưng có thể dựa vào vị trí tổng thể và đếm khoảng cách bước chân để ước đoán vị trí. Sư Thanh Huyền lại nói: "Không biết."

Minh Nghi: "Vậy mà cũng không biết!"

Sư Thanh Huyền nổi giận: "Bình thường ai mà nhớ mấy thứ này! Với lại cũng vì ta tưởng đó là huynh thôi!"

Hoa Thành đứng bên cạnh chẳng buồn quan tâm, đã chán đến mức lại đổi về thân áo đỏ, sau đó đổi thành áo đen, cuối cùng đổi thành áo trắng. Gần như mỗi lần Tạ Liên ngoảnh đầu nhìn, Hoa Thành lại thay một diện mạo khác trong chớp mắt. Cách buộc tóc, phụ kiện và giày ủng của mỗi bộ mỗi khác, khi thì nghịch ngợm, khi thì phóng khoáng, khi thì lạnh lùng, khi thì lộng lẫy. Tạ Liên nhìn mà hoa cả mắt, cứ liên tục ngoái đầu, không tài nào dứt ra được. Sau khi phát hiện điều này, y chớp mắt lia lịa, ngừng xung động buột miệng thốt câu "bộ này được nè" "đẹp quá", nói: "Khoan đã khoan đã, bây giờ không phải lúc cãi nhau, các ngươi cãi thêm một câu Phong Sư đại nhân lại đi thêm một bước, càng đi càng xa càng khó tìm."

Sư Thanh Huyền đau khổ kêu lên: "Ta nói chứ các ngươi không tìm được ta thiệt hả, cũng chỉ tầm năm sáu chục bước à, tuyệt đối tuyệt đối không quá một trăm bước, còn đi chậm ơi là chậm nữa!!!"

Không quá một trăm bước? Minh Nghi tức tốc xông ra ngoài, biến mất ở cuối đường. Nhưng mà không lâu sau, hắn lại xuất hiện trước cửa miếu Phong Thuỷ nhanh như chớp, nói: "Không có!"

Hỏng rồi. Tạ Liên nói: "Rút ngàn dặm đất!"

Sau khi thừa cơ hỗn loạn đưa Phong Sư ra khỏi miếu Phong Thuỷ, e rằng con Bạch Thoại Chân Tiên đã lập tức thi triển phép Rút ngàn dặm đất, đưa cả hai đến nơi khác, bằng không trong phạm vi chưa đến một trăm bước, bọn họ đã sớm tìm được rồi. Hễ thuật này phát động, trời nam đất bắc, ai mà biết sẽ bị đưa tới đâu? Muốn tìm được tung tích của Phong Sư chẳng khác nào mò kim đáy biển!

Việc này không thể sơ suất, Tạ Liên vội nói: "Ta vào Thông Linh trận của Thượng thiên đình báo một tiếng."

Sư Thanh Huyền lại hớt hải kêu lên: "Chờ đã! Thái tử điện hạ đừng đi! Huynh đã hứa với ta phải giữ bí mật mà, anh ta cũng sắp độ lần Thiên kiếp thứ ba, lần quan trọng nhất trong ba lần, tuyệt đối không thể hỏng ở bước này!"

Minh Nghi nói: "Nếu còn kéo dài, bây giờ cho ngươi độ kiếp luôn đấy."

Sư Thanh Huyền tức giận: "Ta nói không được là không được, biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm anh ta kìa. Rõ ràng vật nọ cố ý nhắm vào thời cơ này mà đến, nó đừng hòng được như nguyện, đừng hòng! Cho dù ta có chết, hài cốt có thối rữa, cũng phải chờ anh ta độ kiếp xong mới được đào lên!"

Hồi lâu sau, Minh Nghi nói: "Hay. Hay lắm!"

Tạ Liên mẫn cảm nhận ra rằng, dưới giọng điệu của Minh Nghi dằn nén một cơn phẫn nộ, cảm xúc kịch liệt này chưa xuất hiện bao giờ, y cảm thấy hơi bất an, không muốn mặc cho rắc rối sinh thêm, bèn cướp lời hỏi: "Phong Sư đại nhân, vật nọ vẫn luôn dắt ngươi đi phải không?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Phải. Nó đang nắm cánh tay của ta."

Tạ Liên hỏi: "Trên người nó có chỗ nào đặc thù không? Chẳng hạn như yêu khí đặc thù, hoặc mùi hay xúc cảm đặc thù gì đó."

"Không có. Không có gì hết."

"Vậy hoàn cảnh xung quanh thì sao? Chẳng hạn như, mặt đường dưới chân ngươi gồ ghề hay bằng phẳng? Có đạp lên hoặc đá trúng cái gì không?" Tạ Liên muốn xem thử có thể nào dựa vào hoàn cảnh xung quanh mau chóng xác nhận phạm vi tổng thể không. Sư Thanh Huyền nói: "Mặt đường lạ lắm luôn! Mềm mại nhẹ tênh, như đang trên mây á."

"......" Tạ Liên nhủ thầm: "Ngươi sợ đến nhũn chân rồi chứ gì..."

Bị che mất hai trong năm giác quan, Sư Thanh Huyền khó mà đưa ra manh mối gì, sợ rằng sắp đứt gánh tại đây. Tuy Hoa Thành vẫn ở bên cạnh xem kịch một cách chán chường, nhưng thứ nhất, bản thân hắn đến là để xem kịch và chơi đùa, không thân cũng chẳng quen với Sư Thanh Huyền, lại còn là nhân sĩ Quỷ giới, nào có lý do ra tay giúp đỡ thần quan; thứ hai, Tạ Liên cũng không muốn phiền hắn ra tay tương trợ mãi, thế là ổn định tâm trạng, nói: "Phong Sư đại nhân, ta có một cách có thể giúp ngươi lập tức thoát khỏi tay vật đó, có điều, ta cần sự cho phép của ngươi."

Sư Thanh Huyền đáp ngay: "Được, ta cho phép!"

Hoa Thành bỗng cứng người, hỏi: "Dời hồn đại pháp?"

"Cái gì?"

Tạ Liên nói: "Đúng thế. Chính là dời hồn đại pháp!"

Dời hồn đại pháp, tên sao nghĩa vậy, là một loại pháp thuật đổi hồn. Dùng mắt của ta, nhìn những gì ngươi thấy. Pháp thuật này không hề thông dụng, vì một là đốt pháp lực khủng khiếp, hai là cực ít có ai bằng lòng giao quyền khống chế thân thể quan trọng nhất cho người khác.

Sắc mặt đanh lại, Hoa Thành nói: "Ca ca, thận trọng."

Sư Thanh Huyền hỏi: "Vậy huynh đối đầu với nó thì tính sao???"

Tạ Liên nói: "Ta đâu có sợ nó, không sao đâu."

Minh Nghi nói: "Đổi đi."

Hoa Thành vội nói: "Ca ca, suy nghĩ kỹ lại đi."

Bỗng nhiên, Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Nó dừng bước rồi."

Nghe vậy, Tạ Liên quát vào Thông Linh trận: "Không còn thời gian do dự đâu, bây giờ đi!"

Sư Thanh Huyền cắn răng nói: "Vậy nhờ huynh, Thái tử điện hạ!"

Tạ Liên nói: "Được!"

Vừa dứt lời, y nhắm hai mắt lại, thân thể chợt trở nên nhẹ bẫng, nhẹ như sắp bay lên trời; rồi thình lình lại trở nên nặng trịch, nặng như sắp rơi vào lòng đất. Qua một trận trời xoay đất chuyển, dần dần mới có cảm giác chân thực, thân hình vững trở lại, song vẫn nhắm nghiền mắt, mà trong tai chẳng nghe được tiếng gì.

Một bàn tay đang nắm cánh tay của y, đứng yên không nhúc nhích.

Tạ Liên thình lình mở mắt ra, một tay tháo nút bịt tai, tay còn lại lật một cái, đảo khách thành chủ túm lấy Bạch Thoại Chân Tiên, cười nói: "Chào ngươi?"

Sư Thanh Huyền nhắm mắt quá lâu, bốn phía lại tối đen như mực, vì vậy ngay khi vừa mở mắt, Tạ Liên ở trong thân thể Sư Thanh Huyền không thích ứng kịp với bóng tối, cho nên chẳng thấy gì hết. Nhưng giờ thứ túm y đã biến thành y túm nó, Nhược Da không có ở đây, Tạ Liên cố ý dùng một phép khóa tay, ghìm chặt cái tay đó như xiềng xích làm bằng thép ròng, khiến đối phương không thể nào dùng pháp thuật thoát thân. Trong Thông Linh trận, giọng của Sư Thanh Huyền cất lên: "Thái tử điện hạ! Huynh có ổn không? Nếu không được thì huynh đổi về trước đi, để ta tự chống vẫn hơn!!!"

Xem ra Sư Thanh Huyền cũng đã an toàn đổi vào trong thân thể của y. Một tay ghìm chặt Bạch Thoại Chân Tiên, một chân tung hơn ba chục cú đá mạnh trong tích tắc, Tạ Liên nói: "Ổn lắm!" Chỉ là mới vừa dời hồn, cảm giác chưa quen cho lắm, chờ lát nữa quen rồi, ra tay ra chân cũng có thể hung bạo hơn. Sư Thanh Huyền nói: "Điện hạ, ta cho huynh biết pháp quyết dùng pháp bảo của ta nhé, pháp lực gì đó huynh cứ dùng thoải mái đừng khách sáo!"

Tạ Liên không có kiếm bên người, bèn "xoẹt" một tiếng mở quạt Phong Sư ra, đáp: "Được!"

Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Ta nói cho huynh biết pháp quyết biến nữ luôn nha, pháp lực dạng nữ của ta mạnh hơn đó!"

Tạ Liên kiên quyết từ chối: "Thôi. Cái đó khỏi cần!"

Hoa Thành trầm giọng nói: "Ca ca, huynh mau nhìn bốn phía, nói cho ta biết là nơi thế nào đi."

Minh Nghi nói: "Không, trước tiên nên nói ngươi đang đấu với thứ gì đi."

Qua vài câu nói chuyện, hai mắt của Tạ Liên cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh tối tăm. Y nheo nheo mắt, nhìn về phía bóng đen đối diện.

Source:https://onedrive.live.com/view.aspx?cid=c199cada9d4840ad&page=view&resid=C199CADA9D4840AD!175&parId=C199CADA9D4840AD!170&authkey=!ALyFtBdK1tE9FeA&app=Word

Hết chương 106-110


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[RECOMMEND] Anh trai là tên đại ngốc + Yêu thầm - Cát Xuyên Lưu

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 1-5

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 6-10

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 3 - Chương 101-105

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 5 - Chương 241-244

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 36-40

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 21-25

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 46-50

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Quyển 1 - Chương 41-45

[Thiên Quan Tứ Phúc] - Phiên ngoại 4 - Chương 251